Trần Hi khô khan nói: "Bình phong là ta mua."
Thập Bát Nương bày ra vẻ mặt ngươi là người trong cuộc u mê: "Lục ca nhi, không bán bình phong."
Ý ở ngoài lời, nếu thật sự chán ghét ngươi, hắn có thể không đáp ứng.
Trần Hi: "… Ta đã trả hai mươi lượng, số tiền lớn cũng không chắc không thể làm d.a.o động."
Nói đến đây, nàng tự thấy yếu thế, Lục Thời Nghiễn không phải là người ham tiền, thấy tiền là sáng mắt.
Nhưng Trần Hi vẫn không cảm thấy Lục Thời Nghiễn thích nàng, rất có thể hắn đang trả ơn cho nàng.
Thập Bát Nương lại nói: "Hắn còn cố ý tặng một thạch điêu tì hưu."
Trần Hi nhìn tì hưu mà hôm nay nàng rất thích, mím môi.
Thập Bát Nương: "Lục ca nhi thật sự rất để ý đến ngươi, nếu thúc và thẩm ép ngươi hủy hôn, ép ngươi cắt đứt quan hệ với Lục ca nhi, ta sẽ giúp ngươi nói chuyện với họ, được không?"
Trần Hi ban đầu còn đang suy nghĩ về những 'lòng tốt' mà Thập Bát Nương vừa liệt kê của Lục Thời Nghiễn, nghe đến đây, cả người như bị sét đánh: "Không, không cần, không phải cha mẹ ta ép buộc."
Dứt lời, trước khi Thập Bát Nương mở miệng, nàng lại nói:"Giữa ta và Lục Thời Nghiễn không như ngươi nghĩ, ta không thích hắn, hắn cũng không thích ta, ngươi hiểu lầm rồi."
Thập Bát Nương: "Ngươi trăm phương ngàn kế giúp hắn, hắn dùng hết khả năng giúp ngươi, đây còn không phải là yêu thích lẫn nhau?"
Trần Hi muốn nói, thật đúng là không phải, nàng thật sự chỉ muốn phá vỡ ràng buộc của nội dung cốt truyện mà thôi.
Thập Bát Nương lại nói thêm: "Trần Hi, ngươi vẫn luôn rất thông minh, tại sao trong chuyện này còn tự lừa mình dối người đây?"
Trần Hi thở dài một hơi: "Thật sự không có, Thập Bát Nương, ta không cần lừa dối ngươi, nếu ta thật sự có tình với hắn, cũng không đến mức phải hủy hôn."
Thập Bát Nương nhìn nàng, im lặng thật lâu không nói gì.
Trần Hi giơ tay lên thề: "Thật sự không có, nếu là…"
Thập Bát Nương cau mày kéo tay nàng xuống: "Không có thì không có, sao còn thề."
Trần Hi: "Ta không phải sợ ngươi không tin sao…"
Thập Bát Nương vẫn cau mày: "Đây vốn là việc riêng của ngươi, ngươi sợ ta có tin hay không làm cái gì?"
Trần Hi liền nở nụ cười: "Ta sợ ngươi nghĩ ta không nói thật với ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-280.html.]
Thập Bát Nương cũng nở nụ cười theo, sau đó lại thở dài.
Trần Hi không thích Lục Thời Nghiễn, nhưng Lục Thời Nghiễn chưa chắc không thích Trần Hi.
Lục Thời Nghiễn biết được chân tướng, sợ là phải thương tâm một trận rồi.
Quên đi, đến lúc đó để cho Lâm Lang ca ca đi an ủi hắn cho tốt, nàng ấy cũng không muốn bạn tốt phải làm những việc mà nàng không thích.
Rốt cuộc cũng nói ra, Thập Bát Nương cũng cởi bỏ hiểu lầm, chuyện này khiến trong lòng Trần Hi cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng chờ sau khi xong việc, Trần Hi nằm ở trên giường lại ngủ không được.
Thập Bát Nương nói Lục Thời Nghiễn vô cùng quan tâm nàng, thích nàng?
Sao có thể chứ!
Lục Thời Nghiễn thích ai cũng không thể thích nàng được!
Lúc trước cũng huyên náo đến mức không phải khó xử bình thường!
Chờ một chút, không phải chứ, không phải Lục Thời Nghiễn thích nguyên thân Trần Hi chứ?
Vậy những chuyện gần đây mình làm với Lục Thời Nghiễn, chẳng phải rất dễ khiến hắn hiểu lầm sao?
Nhớ lại lần về nhà vừa rồi, Lục Thời Nghiễn đã có chút hiểu lầm về nàng, nàng đã phải giải thích rõ ràng, Trần Hi bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Xong rồi, xong rồi.
Lục Thời Nghiễn khẳng định không tin!
Dù có tin, hắn cũng sẽ nghĩ rằng giữa họ vẫn còn cơ hội!
Cả người Trần Hi giống như sấm sét giữa trời quang, ngồi đờ đẫn.
Cả người Trần Hi nôn nóng nói không nên lời.
Minh Nguyệt liên tục hỏi nhiều lần, nàng đều sụp đổ ngồi ở chỗ kia.
Nàng không ngủ, Minh Nguyệt nào dám ngủ, chỉ im lặng không lên tiếng cùng nàng, nhìn nàng ấy như vậy, Trần Hi đành phải nằm trở về.
Nhưng nằm xuống, nàng cũng không ngủ được.
Lăn qua lộn lại, lăn qua lộn lại, suốt đêm nay đều nửa ngủ nửa tỉnh, trong đầu cứ tự hỏi nếu Lục Thời Nghiễn có tình với nguyên thân thì với những việc nàng đã làm, hắn sẽ nghĩ thế nào.