Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:27:01
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghiêm túc mà , bọn họ thậm chí cũng thích hợp một chỗ.

Trần Hi cũng ngờ Lục Thời Nghiễn nguyện ý ở nhà nàng.

Nàng nhớ rõ, tới nhà nàng, bước sân nhà nàng, vẫn mang dáng vẻ tức giận ngập trời, lạnh lùng khinh miệt, nàng một cái cũng đầy chán ghét, bây giờ ...

Nghĩ , nàng lén liếc Lục Thời Nghiễn một cái.

Lục Thời Nghiễn cũng căng thẳng.

Hắn cũng thực sự nên gì với Trần Hi, phận hiện tại của hai , yên lặng cùng , thật chút lúng túng.

Khi nhận thấy cảm giác giống , Trần Hi len lén rời mắt về phía , loại cảm giác càng ngày càng nồng đậm.

Hai đột nhiên rơi sự yên lặng kỳ lạ, khí ngưng trệ.

Càng ngày càng kỳ lạ, càng lúc càng ngưng trệ, Trần Hi thậm chí cảm thấy chút khó thở.

Ngay khi đầu óc nàng còn mơ hồ, tính toán thế nào để phá vỡ sự hổ , Minh Nguyệt cứu nàng.

"Đông gia." Minh Nguyệt từ phòng bếp , hỏi trong viện: "Bây giờ nấu cơm ? Hay là bánh?"

Trần Hi như trút gánh nặng, vội dậy : "Để xem thịt hầm thế nào ."

Minh Nguyệt cảm thấy nàng chút kỳ quái, cần xem mà, nàng vẫn luôn canh chừng nồi mà, bình thường khi nàng nấu ăn, đông gia yên tâm, hỏi han một câu...

Nàng sửng sốt một lát, vội vàng về phòng bếp.

Trần Hi cầm lấy cái xẻng, bắt đầu việc vô ích.

Tiếng xào rau từ phòng bếp truyền , Lục Thời Nghiễn lẳng lặng , cụp mắt, đang suy nghĩ gì.

"Làm bánh ." Trần Hi : "Tiện lợi."

Không nhiều nồi như , nấu cơm còn trút một cái nồi khác, chi bằng trực tiếp bánh trong nồi hầm gà, ngon tiện.

"Được." Minh Nguyệt : "Ta sẽ nhào bột ngay."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-274.html.]

Trần Hi: "Để nhào bột, ngươi phía gọi một tiếng, bảo Hạ nhị ca chuẩn về ăn cơm ."

Minh Nguyệt nghĩ nhiều, lập tức đáp lời: "Được."

Nói xong, liền xoay chạy từ phòng bếp , thấy Lục Thời Nghiễn yên tĩnh trong sân, trong lòng nàng còn buồn bực một chút - - từ hôn , thường thấy ở đây, chút giống như từ hôn với đông gia, chẳng lẽ, đang níu kéo đông gia?

Minh Nguyệt cảm thấy đúng, đông gia như , lợi hại như , ai thích đông gia chứ!

Nghĩ như , trong ánh mắt nàng Lục Thời Nghiễn mang theo chút thương hại - - đông gia là chủ kiến, nàng chủ động từ hôn, thì còn đường nữa, vị Lục tiểu ca nhi , tuy trai thật đấy, nhưng đông gia thích, cũng vô ích.

Lục Thời Nghiễn ngược để ý đến ánh mắt của Minh Nguyệt, thêm chốc lát, trong phòng bếp động tĩnh ngừng, xác định Trần Hi thật sự ý định nữa, trong lòng cũng hiểu , còn ý định ở .

Huống chi, sắp ăn trưa, còn ở đây, thật thích hợp.

Vì thế dậy, chuẩn rời .

Trần Hi thật vẫn chú ý đến động tĩnh trong sân - - yên chút thoải mái, nhưng cũng thể thực sự mặc kệ .

Thấy dậy rời , Trần Hi : "Ngươi ?"

Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Ừ, quấy rầy nữa."

Trần Hi cầm xẻng vài bước: "Đừng , lát nữa cùng ăn cơm trưa ."

Lục Thời Nghiễn: "Đa tạ, nhưng cần ."

Trần Hi gọi : "Ngươi , mang đồ ăn cho ngươi, đến lúc đó ngươi chạy một chuyến mang hộp thức ăn về, phiền phức bao, cần gì chứ."

Lục Thời Nghiễn ngẩng đầu nàng.

Không , Trần Hi luôn cảm thấy ánh mắt Lục Thời Nghiễn sắc bén thấu lòng .

Nàng chớp mắt, cố gắng né tránh.

Lục Thời Nghiễn hồi lâu mới gật đầu: "Được."

Vì thế xoay trở về sân xuống.

Trần Hi trở về phòng bếp tiếp tục bận rộn, đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó đúng -- Lục Thời Nghiễn là cố ý dậy bộ rời , để cho nàng mở miệng giữ chứ?

Loading...