Trần Hi về phía bà .
Lão Ngưu thẩm ngượng ngùng : "Thật ... thật , chuyện ngươi và Lục tiểu tử từ hôn, thực sự trách ngươi, chúng lúc đó chỉ là... Ài, thôi nữa, thật trong lòng đều hiểu rõ, các ngươi đối với Lục tiểu tử cũng tận tâm , tất cả... tất cả đều là do Lục tiểu tử may mắn, ngươi cũng chẳng gì sai."
Quả thật là Lục Thời Nghiễn may mắn.
Hiện tại Trần Hi tiền đồ.
Nếu Lục gia xảy chuyện , hoặc là Lục Thời Nghiễn vẫn khỏe mạnh, giờ đang học hành thi cử, Trần Hi chăm sóc gia đình, cả nhà chắc hẳn sẽ khiến nhiều ngưỡng mộ.
Chỉ là may.
việc , thế nào cũng thích hợp.
Sao bà lắm mồm, nhiều như chứ!
Giờ lão Ngưu thẩm trong lòng cực kỳ hối hận.
"Ừm." Trần Hi với bà : "Ta cũng nghĩ gì sai, nên cũng chẳng để ý mấy lời , thẩm cần lo lắng."
Nghe nàng , lão Ngưu thẩm cuối cùng cũng thở phào – đường kiếm tiền cắt đứt.
Tuy nhiên, bà cũng thấy Trần Hi thực sự chịu ít ủy khuất.
"Trước thẩm ngươi..." lão Ngưu thẩm : "Ngươi cũng đừng để bụng, thẩm là nhiều, miệng giữ lời, ngươi đừng để tâm."
Trần Hi : "Ta quên ."
Lão Ngưu thẩm vội vàng : "Ừ, quên thì , quên thì !"
Nói xong, bà cảm thấy Trần Hi thật sự thông minh tiền đồ, còn rộng lượng.
Chậc, bà phát hiện nhỉ.
Trách .
"Hiện tại tất cả đều đang khen ngươi." lão Ngưu thẩm hòa hoãn một ít khí, : "Đều khen ngươi thông minh, xuất sắc..."
Trần Hi tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-259.html.]
Lão Ngưu thẩm : "Thật từ lâu hiểu lầm ngươi , đây Lục tiểu tử cũng với , ngươi sai gì cả, đều cảm thấy áy náy với ngươi..."
Trần Hi vốn để ý, đột nhiên ngẩng đầu Lão Ngưu thẩm: "Lục Thời Nghiễn với rằng gì sai?"
Lão Ngưu thẩm nàng hỏi mà sửng sốt: "Thì, lâu , lúc ngươi còn dọn thành ...... Sao, ?"
Lão Ngưu thẩm cho là gì sai, nữa lo lắng đề phòng.
"Không gì." Trần Hi cau mày, vẻ mặt phức tạp: "Nói mặt ?"
Lão Ngưu thẩm gật đầu: " , hôm đó đều chuyện ở cửa thôn, Lục tiểu tử mặt nhiều như ."
Tuy rằng Trần Hi việc gì, nhưng lão Ngưu thẩm vẫn sợ, bà về phía Hạ nhị ca, : "Nhị Lang cũng mà?"
Hạ nhị ca ừ một tiếng: "Biết, hôm đó ở đó, nhưng ngày hôm ."
Nói xong Trần Hi một cái: "Trần Hi ?"
Trần Hi lắc đầu, nàng thật đúng là .
Hạ nhị ca ngược cảm thấy gì, : "Có lẽ là ngươi bận quá, ngày nào cũng ngoài sớm về muộn, thường ở nhà, cũng là bình thường."
Trần Hi trầm mặc.
Nếu như sớm như , Lục Thời Nghiễn ngay mặt công đạo cho nàng, vì ở mặt nàng một câu cũng đề cập tới?
Đêm hôm đó chặn trong sân, cũng một câu.
Tâm tình Trần Hi đột nhiên trở nên phức tạp - - Lục Thời Nghiễn, rốt cuộc ý gì?
Trên đường trở về, Trần Hi đều nghiêm mặt, tâm sự nặng nề.
Trời mùa đông ngắn, khi trở thôn Bình Sơn, trời chập tối.
Lúc thôn, Trần Hi gắt gao chằm chằm cửa lớn Lục gia.
Cánh cổng đóng chặt.
Ngủ ? Hay là lời chạy ngoài?
Đã trễ thế , chắc ngoài nữa chứ?
Trần Hi chằm chằm một hồi lâu, trong sân cũng bất kỳ động tĩnh gì, cho đến cuối cùng cũng thấy nữa, mới thể thu hồi tầm mắt.