Thập Bát Nương liếc nàng một cái, thấy nàng quan tâm lắm, cảm thấy kỳ quái.
Trần Hi quan tâm Lục Thời Nghiễn ?
"Về là gặp ngay thôi." Trần Hi : "Ta cho ngươi , Lục Thời Nghiễn bướng."
Thập Bát Nương nhướn mày: "Sao cơ?"
Trần Hi nghĩ nghĩ, cuối cùng ừ một tiếng: "Không thể , dù cũng bướng, bướng như con lừa!"
Thập Bát Nương bật .
Trần Hi : "Ngươi thấy ?"
Thập Bát Nương lắc đầu: "Không để ý."
Nói xong, nàng : "Lục ca nhi gì với ngươi ?"
"Nói cái gì?" Trần Hi đang ở phía quầy dùng túi tiền đựng đồng xu và bạc vụn, ngẩng đầu nàng : "Hắn lâu khỏi cửa ? Ta cũng lâu gặp ."
Thập Bát Nương chớp mắt vài cái.
Lục Thời Nghiễn còn thật với Trần Hi ?
cũng đúng, bao lâu thành, Trần Hi thì cửa hàng mới khai trương cho nên vẫn luôn bận rộn, cũng dịp trở về thôn, hai cũng gặp mặt, thể cái gì?
"Không gì." Thập Bát Nương : "Ta với nhị ca, chúng nhé?"
Trần Hi lên tiếng: "Được, cũng chuẩn xong ."
Nàng thu dọn tiền bạc, từ quầy bước , chợt liếc thấy chiếc bình phong bằng tre xanh quầy.
Trên đó khắc bốn chữ "Đại Cát Đại Lợi Bát Phương Lai Tài", thật nổi bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-257.html.]
Vừa mắt nổi bật.
Lúc Trần Hi mới ý thức , quả thật nàng lâu gặp Lục Thời Nghiễn.
Chẳng qua là Hạ nhị ca thỉnh thoảng sẽ trở về, Lý Sơn cũng hâu nhưmỗi ngày đều thành, bọn họ đều Lục Thời Nghiễn chuyện gì, nghĩ đến mấy ngày nay ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, tình trạng chắc cũng hồi phục tồi.
Dù nghĩ , khi phòng lấy đồ thu xếp sẵn, Trần Hi vẫn bỏ thêm hòm một gói tổ yến mà Thập Bát Nương tặng nàng mấy hôm .
Ngoài , khi qua tiệm may đường cổng thành, nàng mua thêm hai bộ áo bông dày, một bộ cho Minh Nguyệt, một bộ cho Lục Thời Nghiễn.
Đã lập đông , trời cũng càng ngày càng lạnh, nếu Thập Bát Nương nhắc tới Lục Thời Nghiễn,nàng cũng gần như quên mất - thật là mấy ngày quá bận rộn, quá mệt mỏi, ngoài việc buôn bán ở tiệm, chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác.
Không nghĩ tới lúc khỏi thành, còn gặp quen ở ngoài thành.
Lão Ngưu thẩm thấy bọn họ thì vô cùng vui vẻ.
Hôm nay bà thành kéo vải, chuẩn quần áo cho cháu gái, nhưng lái xe việc gấp về , bà cách nào khác, đành tự bộ về.
"Ôi chao." lên xe, lão Ngưu thẩm than thở: "May gặp các ngươi, nếu đến nửa đêm!"
Nói xong mắng một tiếng Bạch lão đầu lừa .
Trần Hi : "Lý Sơn đại ca ít nhất mỗi hai ngày đều thành một chuyến, thẩm thể với Lý Sơn đại ca để nhờ xe thành, đều ở cùng một thôn, chắc chắn sẽ quên."
Lão Ngưu thẩm vui vẻ mặt: "Vẫn là Tiểu Hi ngươi tâm, từ nhỏ thấy ngươi tồi, lớn lên quả nhiên xuất sắc, nếu mấy đứa cháu gái của một phần của ngươi, bà già mãn nguyện ..."
Hạ nhị ca hỏi một câu: "Ngưu thẩm, cháu gái nào của thẩm sắp lấy chồng? Đại ngoại nữ ?"
Nhắc tới đại ngoại nữ, lão Ngưu thẩm hăng hái: "Nói là tiểu công tử nhà Lý viên ngoại ở Hương Xa Tiền, gia thế , cũng đắn, mới vội thành mua vải hoa quần áo cho đại ngoại nữ, để nàng thêm chút đồ cưới!"
Đối với nhà chồng đại ngoại nữ bà hài lòng.
Lý viên ngoại thì Hạ nhị ca , Trần Hi cũng là ai, cho nên nàng xen miệng.
Người lớn tuổi, hơn nữa lão Ngưu thẩm vốn nhiều, hai trò chuyện, càng càng xa.
"...Nói đến, tam ngoại nữ của khiến lo lắng." Lão Ngưu thẩm đột nhiên thở dài, ngay cả ngữ khí cũng trở nên đa sầu đa cảm: "Thật sự là sầu chết!"