Trần Hi đang tính toán xem nên chuyển hàng đưa cho Liễu tam tiểu thư trong kinh -- tháng , Tề gia một đội thương đội kinh, nàng với Tề Chân , thể mang một xe hàng đưa qua cho nàng .
Nghe Thập Bát Nương , Trần Hi hồn, gật đầu: "Ngươi đúng."
Minh Nguyệt tuy rằng tuổi lớn, nhưng thông minh chịu khó, tựa hồ là sợ nàng đưa , mỗi ngày đều liều mạng việc, nhiều chuyện nàng đều buông tay giao cho Minh Nguyệt , nhưng Minh Nguyệt tài giỏi đến , cũng chỉ là một , còn quá nhỏ.
Số hàng cần giao cho Tề gia, nàng, Minh Nguyệt còn Trần cùng chuẩn , như , cửa hàng bên sẽ thiếu .
Chính nàng cũng khuyên Thập Bát Nương mở cửa hàng kiếm nhiều tiền, , dĩ nhiên hiểu rõ lý lẽ bỏ chút tiền để giải phóng đôi tay kiếm tiền lớn hơn.
Lúc nàng liền chuyện cùng cha Trần và Trần, để cho bọn họ mời bốn cái tiểu công nhân đến , chủ yếu phụ trách mang món ăn, rửa dọn và chuẩn nguyên liệu.
Công việc quan trọng vẫn là một nhà đảm nhiệm - như nấu nước dùng, thu ngân, mua sắm...
Vừa lúc Nghiêm Bân đến đưa hóa đơn cho huyện học ngày mai, như thế,mắt sáng lên, khi Trần Hi tính tiền công cho xong, quầy, ngập ngừng.
Trần Hi một cái, kỳ quái : "Sao ?"
Nghiêm Bân: "Không, ."
Trần Hi: "Có chuyện gì cứ , ."
Ngày thường Nghiêm Bân tùy tiện, nhăn nhó kiêu căng, như , tất nhiên nguyên do.
"Trần lão bản." Nghiêm Bân suy nghĩ một hồi, cuối cùng lên tiếng: "Ta ngươi ngươi thuê ..."
Trần Hi gật đầu: "Là tuyển vài , một bận chịu nổi, ngươi đáng tin giới thiệu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-254.html.]
Nói đến việc thuê , ngoài chuyện đó chẳng còn gì khác.
Nghiêm Bân gật gật đầu: "Ta nghĩ, buổi trưa bận rộn, Trần bá phụ giao thức ăn đến Huyện học cũng phiền phức, việc khó, nhưng tốn thời gian. Nếu nàng tin tưởng, nhà hai đứa em, nhanh nhẹn, chăm chỉ, buổi trưa thể giúp chạy việc ."
Nói xong, lập tức : "Không cần cho bọn họ tiền công, chỉ cần quản hai bọn họ một bữa cơm là ."
"Nếu Trần lão bản lo lắng rằng trẻ con việc đáng tin." Nghiêm Bân thêm: "Thì thể thử một hai ngày, thấy thì để chúng ."
Dứt lời, liền ngừng thở, lẳng lặng Trần Hi.
Trần Hi , nhếch môi : "Có thể, ngày mai ngươi bảo bọn họ đến , nếu thật sự thông minh như lời ngươi , còn việc khác giao cho chúng."
Nghiêm Bân nụ của nàng choáng váng, tâm tình vốn chút lúng túng, giờ càng rối loạn.
"Ừm!" Hắn gật đầu thật mạnh: "Ta sẽ về dặn dò chúng, chắc chắn gây phiền phức cho Trần lão bản."
Trần Hi xua tay: "Phiền gì , vốn cũng cần , lanh lợi, giỏi giang, chỗ nào cũng hoan nghênh."
Nghiêm Bân chính là một tài năng.
Nàng cũng rõ lắm, để cho gọi hóa đơn ở huyện học, dù mỗi ngày huyện học đưa đến hóa đơn ít, đồng dạng, tiền trích phần trăm mỗi ngày của Nghiêm Bân cũng thấp, đương nhiên đây đều là thứ nên lấy.
Nàng hiểu rõ, sách thường tự mang lòng kiêu ngạo, nghĩa , chỉ là phần lớn những việc mặt đồng môn, nhưng Nghiêm Bân thể , còn thành thạo, chút lúng túng, tính cách ở tuổi thật hiếm , Trần Hi cũng bội phục , như , cho dù khó khăn một thời, cũng bao giờ thua thiệt.
Khó khăn nhất thời tính là gì.
Hơn nữa, hiện tại Trần Ký thể nổi danh như , cống hiến của Nghiêm Bân cũng thể bỏ qua.
Trong huyện học phần lớn là học sinh trẻ tuổi, đến từ các thôn làng, Nghiêm Bân dốc hết sức đẩy mạnh tiêu thụ mỹ thực của Trần Ký, cũng vô hình trung quảng cáo cho Trần Ký.