"Những thứ này không bán." Hắn tiến lên một bước, đóng gói lại.
Phó chưởng quầy đếm được một nửa thì bị cắt ngang, kỳ quái nhìn hắn: "Không bán nữa? Tại sao? Ngươi mang nhiều thế này đến, không phải để bán sao... À, ta hiểu rồi, ngươi hợp tác với nhà khác đúng không?"
Lục Thời Nghiễn trầm mặc buộc gói hàng, không trả lời, Phó chưởng quầy đè lại, cố ý hừ một tiếng: "Lục Thời Nghiễn, ta giận thật đấy."
Lục Thời Nghiễn ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Phó chưởng quỹ cau mày: "Ngươi nợ nhân tình người khác? Cần phải mang đi nơi khác bán sao?"
Hắn ta hiểu Lục Thời Nghiễn, không thể nào vì người khác trả giá cao hơn, giá của bút trúc rất minh bạch, hắn ta đã cho hắn giá không thấp, mấy chiếc gửi bán cũng là hắn ta giúp đỡ bán, không lấy của Lục Thời Nghiễn một đồng, bán được bao nhiêu thì đưa cho Lục Thời Nghiễn bấy nhiêu. Lục Thời Nghiễn hiện đang khó khăn, hắn ta biết rõ, không ai có thể công bằng và tận tâm hơn hắn ta.
Trừ phi, hắn ở bên ngoài nợ người nhân tình của ai đó.
"Không có." Lục Thời Nghiễn cũng biết mình không tiện giải thích, hắn chỉ không muốn bán.
Không muốn Trần Hi lại thông qua phương thức này để cho hắn tiền.
Hắn thiếu tiền, nhưng không muốn kiếm tiền như vậy.
"Vậy ngươi đang làm gì thế này?" Phó chưởng quỹ không hiểu: "Ta đã đắc tội ngươi sao?"
Lục Thời Nghiễn lắc đầu: "Sao có thể, ta rất cảm kích Phó huynh."
"Vậy thì bán ở chỗ ta." Phó chưởng quầy đoạt lấy gói hàng: "Còn lôi kéo nữa thì ta thật sự tức giận đấy."
Sáng sớm đã chờ ở cửa, hiện tại nói không bán, hắn ta mới không tin.
Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Là người lần trước tới mua có vấn đề?"
Bằng không, hắn ta thật nghĩ không ra, hắn vì cái gì lại không muốn bán.
"Không có." Không tiện lấy lại, Lục Thời Nghiễn không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, chủ động hỏi: "Bảng chữ cái cần mấy quyển?"
Phó chưởng quỹ: "Bảy tám quyển, thử trước."
Lục Thời Nghiễn hiểu ra: "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-252.html.]
Phó chưởng quỹ đếm qua, muốn tính tiền cho hắn.
Lần này cùng với những chiếc đã gửi bán lần trước.
Lục Thời Nghiễn trầm mặc một lát: "Lấy một ít giấy vở và một thỏi mực đồng thời đừng quên trừ vào số tiền đó."
Phó chưởng quầy thở dài một tiếng, từ số tiền định trả cho Lục Thời Nghiễn trừ đi tiền giấy vở và thỏi mực.
"Đếm một chút đi." Phó chưởng quầy nói: "Sáu chiếc bút chạm khắc bán được bốn lượng bạc, hôm nay lại đưa thêm hai mươi chiếc, trừ tiền mực và giấy, còn ba lượng rưỡi bạc."
Lục Thời Nghiễn nhận lấy, cũng không đếm lại, trực tiếp cất đi: "Đa tạ Phó huynh, đã không có việc gì, không quấy rầy nữa."
Nói xong hắn liền muốn đi.
Phó chưởng quầy suy nghĩ một hồi, đuổi theo: "Lục lão đệ!"
Lục Thời Nghiễn đã đi ra đường, quay đầu nhìn hắn ta.
Phó chưởng quỹ hướng hắn vẫy vẫy tay: "Nhớ tới một chuyện nói với ngươi…"
Lục Thời Nghiễn quay lại.
"...Là thế này." Phó chưởng quỹ nói: "Sắp sang năm mới rồi, sách truyện rất đắt hàng, ngươi có rảnh viết một hai quyển không?"
Lục Thời Nghiễn nhìn hắn ta.
Phó chưởng quầy lại nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy, ngươi nếu có thời gian rảnh rỗi, coi như giúp ta một việc, lão Tần..."
Hắn ta hất cằm về hướng phía nam chỉ chỉ: "Không biết tìm đâu ra một người giỏi, sách truyện bán chạy lắm, chuyện buôn bán của ta cũng lạnh nhạt đi nhiều, ngươi viết một hai quyển, ta không bạc đãi ngươi, coi như giúp ta một việc."
Tới gần cuối năm, các học sinh cũng bận rộn việc học cuối năm, hắn ta thật sự không tìm được người nào khác -- chủ yếu cũng là hắn ta không tin người ngoài quá mức, Lục Thời Nghiễn là người mà hắn ta tín nhiệm nhất.
Thấy hắn ta nghiêm túc, không phải cố ý tìm cớ giúp mình, Lục Thời Nghiễn liền gật đầu: "Để ta thử xem."
Hắn chưa từng viết gì cả.
"Muốn loại truyện nào?" Lục Thời Nghiễn lại hỏi.
Phó chưởng quầy cũng nói không rõ, hắn ta nhặt hai quyển từ trong giỏ ra đưa cho Lục Thời Nghiễn: "Giống như thế nào, những thứ này càng kích thích càng quanh co, càng quanh co càng rung động, rung động đến tâm can càng tốt, ngươi cầm về xem một chút."