"Lục Thời Nghiễn!" Trần Hi đầu gọi : "Ngươi cũng cùng!"
Không ở nhà dưỡng bệnh, ngày nào cũng ngoài chịu gió lạnh, chịu ăn uống đàng hoàng, c.h.ế.t !
Lục Thời Nghiễn dừng bước: "Ta …"
"Ngươi đói ?" Trần Hi hỏi : "Ngươi thành tiên , đói?"
Điều Lục Thời Nghiễn là, cần ngay bây giờ, vội, cũng gấp thời gian, thể đợi một lát nữa ăn - dù thì bữa cơm cũng là ăn chực, ngại, nhưng tiền của nàng tiêu nhiều , một hai bữa cơm cũng chẳng tính là gì, tất cả đều ghi nợ, nợ nhiều đè c.h.ế.t .
Lâm Lang cũng chuyện xảy trong thời gian giữa Trần Hi và Lục Thời Nghiễn, Thập Bát Nương cũng từng với , chuyện nàng đoán Trần Hi và Lục Thời Nghiễn buộc từ hôn nhưng hai vẫn còn quan tâm lẫn , bây giờ vẫn còn nghĩ Lục Thời Nghiễn và Trần Hi đoạn tuyệt, Trần Hi khách sáo như , Lâm Lang kinh ngạc đến ngây .
Hắn nhịn , Trần Hi một chút, bạn oán giận một lời, ánh mắt cũng mở to một chút.
Đây là tình huống gì?
Chuyện quái gì xảy ?
Lâm Lang trừng mắt , theo bản năng về phía Thập Bát Nương.
Thập Bát Nương trừng mắt .
Hai vốn ăn ý mười phần, Lâm Lang nhất thời hiểu ý tứ của Thập Bát Nương, xoay đầu, mở miệng, cũng bỏ dự định giúp bạn chuyện - - Thập Bát Nương cho nhúng tay.
Mặc dù oán hận, nhưng oán hận mặt nhiều như mà Lục Thời Nghiễn hề tức giận.
Chỉ cảm thấy, đây là chuyện nàng sẽ , quen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-237.html.]
Thói quen?
Ý nghĩ vô lý khiến Lục Thời Nghiễn nhíu mày.
Trần Hi thấy, cho rằng mất hứng, nhưng nàng cũng ý nuông chiều : "Mang cơm về phiền phức lắm, cùng thì sẽ bớt việc, bằng Hạ nhị ca còn quan tâm ngươi."
Hạ Nhị Lang nhận ý trong lời của Trần Hi, ha hả : " , Lục ca nhi cũng cùng , một ở đây là , lúc ngươi còn thể cùng Lâm ca nhi thảo luận học vấn, hai ngươi lâu gặp ."
Lục Thời Nghiễn ừ một tiếng, theo đám , về phía cửa hàng Trần Ký.
Lâm Lang nhiều vấn đề hỏi Thập Bát Nương, nhưng nghĩ mấy ngày gặp Lục Thời Nghiễn, Thập Bát Nương hiện tại mở cửa hàng, về gặp mặt mỗi ngày đều thể gặp, cũng vội lúc , liền thả chậm bước chân, song song với Lục Thời Nghiễn, hỏi thăm tình huống thể , cũng trấn an khích lệ , với một ít chuyện ở học đường, khuyên sớm chăm sóc bản , nhanh chóng hồi phục để cùng học.
Trần Hi vốn định hỏi Lục Thời Nghiễn gì, mang cái gì, nhưng Lâm Lang và Lục Thời Nghiễn vẫn luôn chuyện, hai còn ở phía cùng, nàng tiện đến gần cắt đứt câu hỏi.
Vì thế nàng nhỏ giọng hỏi Thập Bát Nương: "Lúc Lục Thời Nghiễn tới đây sáng sớm, trong bọc đồ to đùng mang là gì ? Ngươi ?"
Thập Bát Nương ngược rõ lắm, nhưng nàng nhị ca qua: "Hình như là bút trúc."
Trần Hi hiểu: "Bút trúc?"
Thập Bát Nương giải thích: "Bút bằng tre lông, thích, tựa hồ cũng thịnh hành giữa đám học sinh, lúc Lâm Lang ca ca qua, chẳng qua là Lâm Lang ca ca thích bút lông, đối với chuyện cũng hiểu rõ lắm."
Trần Hi: "..." Lục Thời Nghiễn là ở nhà dưỡng bệnh mà bút trúc ngoài bán lấy tiền chứ?
Nghĩ đến khả năng , Trần Hi chút tức giận.
"Hắn bút trúc để bán ?" Trần Hi cau mày nhỏ giọng hỏi Thập Bát Nương.
Thập Bát Nương cẩn thận gật đầu: "Hẳn là ." Bằng thì ai mang nhiều bút tre chứ, một lúc dùng hết .