Sau khi bé gái đạp ngã xuống đất, đau đến mức bò dậy nổi, chỉ cuộn tròn mặt đất nức nở.
Trong lòng Trần lộp bộp một chút, lập tức chỗ khác.
Bà sợ khuê nữ dọa, vội kéo ống tay áo của nàng: "Tiểu Hi, chúng thôi, ngày mai để cha con cùng , con đừng tới nữa."
Một cước của nam nhân, cho đường vốn ở gần lập tức rời , xung quanh bọn họ liền trống một mảng lớn.
Nam nhân thấy tình huống , nhất thời tức giận nổi lên: "Ngươi là cố ý ! Đã ba ngày , còn ai chịu mua ngươi! Hôm nay nếu mua ngươi, ngươi liền c.h.ế.t ở chỗ luôn ! Đỡ mỗi ngày chậm trễ thời gian mang ngươi thành! Còn cần tồn tiền cơm cho ngươi ăn!"
"Thúc ." Bé gái đau đến mức oa oa nhưng còn quên cầu xin tha thứ: "Thúc đừng bán nữa , thể ăn ít một chút, một ngày chỉ uống một chén cháo thôi, thể việc, thể đồng, giặt quần áo, nấu cơm, cho heo ăn, đốn củi, đều thể , thúc ... Ôi!"
Lại một đôi giày đập đầu, nữ oa hét to một tiếng, dám cầu xin nữa.
"Còn ở nhà ăn ngon uống ngon! Ngươi là cái đồ vô dụng! Ai nuôi nổi ngươi! Còn mau lên chào với các đại gia một chút!"
Nữ oa co rúm .
"Đứng lên cho lão nương!" Phụ nhân tức giận: "Nếu lên, ngày mai sẽ đem ngươi bán cho tú bà!"
Nghe , cô bé sợ hãi, cố gắng dậy, nở nụ còn khó coi hơn , cầu xin đường xung quanh: "Các đại gia, mua , sẽ việc, ăn ít, ngủ ít, khả năng đấy, các đại gia ơn..."
Trần Hi đầu .
Mẹ Trần kéo cánh tay nàng, nhỏ giọng : "Đi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-228.html.]
Nếu thì đến bến tàu tìm công nhân ngắn hạn.
Trần Hi xoay , theo Trần rời - - nhà của bé gái , hạng lương thiện, dính chỉ sợ khó lòng dứt .
Người chung quanh hiển nhiên cũng cùng ý nghĩ với Trần Hi, cũng hề tiến lên.
Chỉ một bụng lên tiếng: : "Ca ca và đại tẩu của các ngươi chết, ngươi nuôi cháu gái, bán thì bán thôi, đánh nàng gì!"
Nam nhân trung niên đáp: "Mỗi khi đến hỏi mua, nó lóc gây rối, mãi bán , thấy nó là cố tình! Mất bao nhiêu ngày ở đây chẳng giải quyết gì, đánh nó, nó nhớ bài học!"
Lại : "Vậy thì ngươi bán nó thanh lâu ở phía bắc thành , ít nó còn giữ mạng!"
Cũng ưa nổi cảnh chỉ là mở miệng, chỉ là chậc chậc vài tiếng lắc đầu rời .
Trung niên nhân rõ ràng bực bội vì mấy ngày bán , xong lập tức : "Ngay bây giờ sẽ đưa nó phía bắc thành, vốn định tìm cho nó một gia đình để hưởng phúc, nhưng nó trân trọng, đến chỗ nhơ bẩn đó, sẽ thành cho nó!"
Nói xong, liền nắm lấy cánh tay nữ oa sải bước ngoài.
Cô gái còn sợ hãi, lớn cầu xin tha thứ: "Thúc ơi, sẽ ngoan, nhất định sẽ tìm mua cháu, đừng bán đến đó!"
Nam nhân tức giận chết, hơn nữa nhiều khinh bỉ như , càng cảm thấy mất mặt, dám trút giận lên khác, chỉ đổ hết lên đầu đứa bé.
Lại đạp thêm hai cước, nữ oa dám kêu lên nữa, còn sức lực, gần như kéo lê khỏi khu chợ.
Phụ nhân còn theo phía chửi ầm lên: "Con nhỏ hư đốn! Ta thấy chính là ngươi nơi đó! Đồ đê tiện!"
Người chung quanh thổn thức một hồi, nhanh trở về bình tĩnh.
Chuyện gần như diễn hàng ngày, việc bán con bán cái cũng thường thấy, thương cảm nổi.