"Được." Hắn trầm giọng nói.
Ngoài ra, hắn không nói thêm lời nào, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Thập Bát Nương đợi một lát, thấy Lục Thời Nghiễn không mở miệng nữa, trong lòng thoáng có chút kinh ngạc -- hắn không nên nhân cơ hội này hỏi nhiều thêm một chút sao?
Nhưng nghĩ lại, có lẽ Trần Hi và Lục Thời Nghiễn đã sớm hiểu được tâm tư của nhau, cũng không cần hỏi quá nhiều với một người ngoài như nàng ấy.
Nghĩ đến sự quan tâm và hiểu biết của Lục Thời Nghiễn đối với Trần Hi, Thập Bát Nương cảm thấy mình đã phán đoán rất đúng.
Nhưng nhìn Lục Thời Nghiễn đứng một mình với vẻ mặt nhạt nhẽo không vui không buồn, Thập Bát Nương vừa thương xót cho Trần Hi, lại cảm thấy Lục Thời Nghiễn số phận lận đận.
Nếu nhà hắn không gặp phải biến cố, hắn và Trần Hi sẽ là một đôi tốt đẹp biết bao.
Thật sự là tạo hóa trêu người.
Nhìn Lục Thời Nghiễn ngày thường ngày lạnh lùng như vậy, có lẽ hắn vẫn chưa biết Trần Hi bị ép buộc nhỉ?
Nàng ấy suy nghĩ một chút, nhẹ giọng khuyên giải một câu: "Trần Hi cũng có nỗi khổ, ngươi đừng trách nàng ấy…"
Khuôn mặt trầm tĩnh của Lục Thời Nghiễn bỗng dưng nhìn về phía nàng ấy.
Thập Bát Nương cũng không biết rốt cuộc Trần Hi đã giải thích với Lục Thời Nghiễn chưa, đã giải thích bao nhiêu, cho nên nàng ấy cũng không dám nói quá nhiều, liền hàm hàm hồ hồ nói: "Giữ vững niềm tin, sẽ thấy trời quang mây tạnh, ngươi hãy an tâm dưỡng bệnh, mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên thôi."
Lục Thời Nghiễn bình tĩnh nhìn nàng ấy một lúc lâu, lúc này mới mở miệng: "Đa tạ."
Dứt lời hắn còn nói thêm: "Chuyện ta đã biết, tạm thời cũng đừng nói với nàng ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-219.html.]
Thập Bát Nương thở dài ở trong lòng - - xem ra giữa hai người thật sự có hiểu lầm, hơn nữa còn sâu hơn so với dự đoán của nàng ấy.
"Ừ." Nàng ấy gật đầu, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Những ngày giấu giếm này, rốt cuộc khi nào mới kết thúc đây.
Lâm Lang ca ca cũng không được nghỉ, nàng lại không thể nói với nhị ca, chỉ có thể giấu trong lòng, mà lại gặp Trần Hi hoặc Lục Thời Nghiễn quá thường xuyên, giấu diếm mãi thật là phiền muộn.
Thập Bát Nương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Nếu Trần Hi hỏi ta thì sao?"
Lục Thời Nghiễn thông minh, nhưng Trần Hi cũng rất thông minh, nếu nàng hỏi, có phải Lục Thời Nghiễn đã đoán được hay không thì nàng ấy nên trả lời thế nào?
Lục Thời Nghiễn chớp chớp mắt, trước mắt hiện lên khuôn mặt người nào đó liều sống liều c.h.ế.t ngụy biện không nhận sai, hắn hơi cụp mắt: "Vậy thì cứ ăn ngay nói thật."
Cũng không thể để cho Thập Bát Nương nói dối bởi vì hắn được, Thập Bát Nương cũng không thể nào nói dối Trần Hi được.
Không cần phải vì chuyện của hắn mà khiến Thập Bát Nương khó xử.
Thập Bát Nương thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng: "Được."
Vừa rồi nàng ấy đã nghĩ, nếu Lục Thời Nghiễn ngay cả chuyện này cũng bắt nàng ấy lừa gạt, thì nàng ấy cũng chỉ có thể nói thật với Trần Hi, nàng ấy không thể nói dối Trần Hi, Trần Hi giúp nàng ấy nhiều như vậy, Thập Bát Nương không thể làm bạch nhãn lang.
Chỉ là nàng ấy không hiểu, trong lòng Trần Hi đã có Lục Thời Nghiễn, còn lo lắng hắn, quan tâm hắn như vậy, vì sao không trực tiếp nói rõ ràng với Lục Thời Nghiễn?
Rõ ràng để ý lẫn nhau, mà cứ phải cố tình tỏ ra lạnh lùng, làm bộ không thèm để ý, lại len lén để ý, vừa mệt vừa tổn thương tình cảm, còn dễ dàng sinh ra hiểu lầm, nói ra, có chuyện gì cùng đối mặt không tốt sao?
Bởi vì không biết giữa Trần Hi và Lục Thời Nghiễn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đối với chuyện này Thập Bát Nương cũng không dám phán xét bừa bãi, Trần Hi thông minh như vậy, lỡ đâu giữa hai người có điều gì đó không thể không như vậy sao?
Nghĩ đến khả năng này, Thập Bát Nương càng đau lòng cho Trần Hi.
Bị buộc phải từ hôn với người mình thích thì thôi, ngay cả quan tâm cũng phải lén lút, không dám để cho bất luận kẻ nào biết, Trần Hi thật sự rất đáng thương.