Lúc này Thập Bát Nương mới nhìn thấy Lục Thời Nghiễn đổ mồ hôi.
Nàng ấy lập tức hiểu ra, vừa rồi đúng là nàng ấy sơ ý, Trần Hi quả nhiên rất lo lắng cho Lục Thời Nghiễn.
Nàng ấy biết Lục Thời Nghiễn cũng muốn gặp Trần Hi, bằng không lúc vừa vào thành, Lục Thời Nghiễn ngại đi thẳng tới đây, thoái thác nói mình đi trước, chờ lát nữa lại hội tụ, nàng ấy giữ lại, Lục Thời Nghiễn ngay cả dừng lại cũng không có, liền lập tức đồng ý.
Lục Thời Nghiễn ngẩng đầu.
Bởi vì mới vừa uống xong hai chén canh gừng lớn, đôi môi nhợt nhạt của Lục Thời Nghiễn đều đã phiếm hồng, lúc giương mắt nhìn lại, đôi mắt long lanh, môi đỏ răng trắng, càng khiến người ta muốn bảo vệ.
Trần Hi thầm thở dài, khuôn mặt dài này đúng là phạm quy mà.
"Ừm." Hầu kết Lục Thời Nghiễn chuyển động, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Chỉ là hắn không thu hồi tầm mắt, vẫn lẳng lặng nhìn Trần Hi.
Bị hắn ngửa đầu nhìn như vậy, rõ ràng mình đứng, từ trên cao nhìn xuống, khí thế càng mạnh hơn một chút, nhưng Trần Hi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện xấu hổ đêm đó bị chặn ở trong sân, đột nhiên cũng có chút không được tự nhiên, nàng dời tầm mắt trước, thấy Hạ nhị ca đã đi ra, liền sải bước bước ra khỏi cửa hàng: "Vậy đi thôi."
Cho đến khi Trần Hi biến mất khỏi tầm mắt, Lục Thời Nghiễn mới thu hồi tầm mắt.
Hắn lẳng lặng ngồi ở trước bàn, cha Trần và mẹ Trần còn có Trần Diệu không có ai tiến lên, hắn chỉ cụp mắt lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua một hồi lâu, khóe miệng hắn giật giật, dường như là nghĩ tới cái gì, lông mày cũng theo đó nhíu chặt một lát, nhưng rất nhanh lại giãn ra, một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh.
Thập Bát Nương khá hài lòng với cửa hàng.
Nhưng giá cả quả thật vượt quá dự toán, ít nhất cũng phải một trăm mười lượng, hiện tại nàng ấy không có nhiều tiền như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-212.html.]
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Trần Hi hỏi nàng: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Hạ nhị ca trở về cửa hàng tìm Lục Thời Nghiễn, cùng đi Tế Thiện Đường khám đại phu, Trần Hi thì cùng Thập Bát Nương đi huyện học.
Sắp giữa trưa, lúc này đi qua cũng không trì hoãn việc bài tập buổi chiều của Lâm Lang.
"Cửa hàng rất tốt." Thập Bát Nương cau mày: "Đúng vậy, chỉ là đắt quá…"
Trần Hi biết nàng ấy nói đắt, không phải cửa hàng bán đắt.
"Ngươi thiếu tiền phải không." Trần Hi nói: "ta có thể cho ngươi mượn trước, khi nào có thì trả ta."
Thập Bát Nương lập tức từ chối: "Cái này không được."
Trần Hi cảm thấy kỳ quái: "Sao lại không được, có phải cửa hàng này không thích hợp không?
Thập Bát Nương lại lắc đầu: "Cửa hàng rất thích hợp, diện tích mặt tiền cửa hàng cũng vừa vặn, phía sau còn có thêm hai gian, cũng không cần thuê thêm sân, chỉ là..."
Trần Hi nhìn nàng ấy.
Thập Bát Nương do dự một lát, cuối cùng thở dài nói: "Được rồi, đúng là không đủ tiền."
Nhờ phúc của Trần Hi, nàng ấy đã hai lần giúp làm đầu bếp ở Thịnh gia và cả Tề gia, kiếm được bốn năm mươi lượng bạc, hơn nữa Thư Phù Lôi và Tuyết Mị Nương bán rất chạy, cũng kiếm được một ít, hơn nữa trước đó còn tích góp được một ít và có một ít tiền do nhị ca kiếm được, một trăm mười lượng nàng ấy cắn răng cũng có thể lấy ra, nhưng Lâm Lang ca ca đang còn phải đọc sách, tiêu xài rất nhiều, nếu đều lấy ra mua cửa hàng, sau này sẽ phải chật vật rất nhiều.
Nàng và nhị ca thì không sao, vốn đã quen khổ, nhưng Lâm Lang ca ca còn đang học, chi phí này không có cách nào tiết kiệm được.
Hơn nữa đã bắt đầu vào mùa đông, mấy người bọn họ còn phải mua thêm quần áo ấm, đây cũng là khoản chi phí.
Trần Hi gật đầu tỏ vẻ hiểu: "Ta cho ngươi mượn, ngươi nghĩ xem, ngươi sớm lấy được cửa hàng, gặp trời mưa hay thời tiết xấu, vẫn có thể buôn bán bình thường, không lỡ mất thu nhập, sắp vào đông rồi, lúc đó tuyết rơi hay trời lạnh, không ra ngoài được, một mùa đông lỡ mất không ít tiền, điểm tâm của ngươi ngon, lại độc nhất vô nhị, buôn bán tốt như vậy, mùa đông này ít nhất cũng kiếm lại được nửa giá cửa hàng."