Động tác bưng bát của Lục Thời Nghiễn dừng lại một chút, sau đó đưa đến bên miệng, canh gừng nóng hầm hập rót vào miệng, sự ấm áp lan vào trong phế phủ, Lục Thời Nghiễn cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng hắn không có biểu hiện ra một tia khó chịu hoặc là thoải mái, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống canh gừng.
Trần Hi đang nói với Thập Bát Nương chuyện cửa hàng.
Nàng đã đồng ý với Thập Bát Nương rằng sẽ giúp nàng ấy tìm cửa hàng thích hợp, hôm qua vừa tìm thấy một chỗ, ngay trong ngõ này, đi vào năm sáu nhà, có một tiệm kim chỉ muốn bán.
Cửa hàng không lớn, chỉ có một gian mặt tiền sát đường, nhưng sâu vào trong còn hai gian nữa, phía sau còn một mảnh đất trồng rau, chỉ là bố cục hơi lạ, đi vào cần qua một hành lang dài, phần hành lang đó thuộc tiệm bên cạnh, nhưng không xa lắm, chỉ cần đi vài bước là đến, hai gian sau cũng rộng rãi, không thích hợp làm quán ăn, nhưng làm tiệm bánh thì rất ổn, giá cũng không đắt như tiệm nàng đang thuê.
Thập Bát Nương vốn tín nhiệm Trần Hi, vừa nghe nàng nói, cũng cảm thấy hứng thú, chỉ là giá cả có chút vượt qua dự toán của nàng ấy.
Cửa hàng và hai gian phòng phía sau bán ra cùng nhau, tổng cộng một trăm hai mươi lượng bạc, nàng ấy tạm thời không có nhiều như vậy.
"Đợi lát nữa, ta cùng nhị ca qua bên kia xem sao." Thập Bát Nương không từ chối ngay tại chỗ, dự định đi xem chỗ trước, sau đó thương lượng với nhị ca một chút.
"Ừ, đợi lát nữa ta dẫn hai người qua…"
Mua cửa hàng không phải chuyện nhỏ, đương nhiên phải cẩn thận một chút.
Nàng nói xong lại thuận tay cho Lục Thời Nghiễn thêm một chén canh gừng.
Hạ nhị ca uống xong một chén, liền nóng đến mức đổ mồ hôi, cũng ngồi không yên, đã chạy ra ngoài dỡ đồ xuống xe, Thập Bát Nương nhìn thoáng qua, rất nhanh thu hồi tầm mắt, giả bộ không thấy.
Lục Thời Nghiễn: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-211.html.]
Hắn chần chừ một lát, bưng bát lên, lại tiếp tục uống từng ngụm nhỏ.
Cho đến khi uống xong chén thứ hai, trán Lục Thời Nghiễn mới thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Trong mắt Trần Hi để ý thấy, thấy mặt hắn hồng hào lên, cũng ra mồ hôi, mới yên tâm.
Lúc này chỉ một mình Hạ nhị ca đã dỡ xong cả hai chiếc xe.
"Đi thôi." Trần Hi đề nghị: "Ta dẫn mọi người đi xem cửa hàng trước? Ở ngay bên cạnh thôi, đi vài bước là tới."
Thập Bát Nương muốn mang Lục Thời Nghiễn đến Tế Thiện Đường khám bệnh trước, vừa vặn lúc này Trần Hi không bận, có thể cùng đi qua nghe xem thầy thuốc nói như thế nào.
Từ sau khi nàng ấy nhận ra được Trần Hi và Lục Thời Nghiễn bị buộc phải tách ra, luôn lo lắng mình không đủ quan tâm, luôn tìm cơ hội để Trần Hi tham gia — ít nhất như vậy Trần Hi mới yên tâm hơn, tránh việc nàng ấy truyền đạt không đầy đủ, cũng khiến Trần Hi đỡ lo lắng về bệnh tình của Lục Thời Nghiễn.
"Nếu không ta cùng nhị ca đi Tế Thiện đường cùng Lục ca nhi trước, ngươi cũng đi cùng chúng ta, tiện đường, cùng đi đi, đỡ mất công chạy tới chạy lui, rất phiền toái." Thập Bát Nương đề nghị.
Nghe Trần Hi cũng muốn đi Tế Thiện Đường, Lục Thời Nghiễn vừa thả lỏng thân thể lại căng thẳng.
"Không." Trần Hi nhíu mày: "Chúng ta đi xem cửa hàng trước, lát nữa quay lại, cửa hàng rất gần, đi vài bước là tới."
Lục Thời Nghiễn vừa uống canh gừng, mới ra một thân mồ hôi, nếu ra ngoài gió, canh gừng coi như uổng phí, lại dễ bị cảm lạnh.
Lục Thời Nghiễn rũ mắt, không nói một lời, giống như là không phải nói hắn vậy.
"Hạ nhị ca." Trần Hi hô một tiếng: "Chúng ta đi xem cửa hàng trước."
Hạ nhị ca: "Được rồi, lập tức đi đây, ta chuyển cối xay đá vào phòng bếp đã."
Trần Hi đã đứng dậy, sợ Lục Thời Nghiễn không được tự nhiên, trước khi ra khỏi cửa hàng nàng còn cố ý để lại cho hắn một câu: "Ngươi ngồi ở cửa hàng, đừng chạy loạn, càng đừng chạy ra ngoài hóng gió."