Không nghĩ tới, Trần Hi cư nhiên cẩn thận như , chỉ là gọi cửa hàng, cũng dám, sợ cha phát hiện ?
Nàng cha Trần đang bận rộn trong cửa hàng, rõ ràng ngày thường thương Trần Hi, đối với chuyện như ...
Thôi, đây là chuyện nhà , nàng chỉ là ngoài cũng dễ xen .
Nàng chỉ đau lòng cho Trần Hi mà thôi.
"Lục ca nhi, ngươi cũng cửa hàng ." Thập Bát Nương với Lục Thời Nghiễn.
Nói xong nàng cố ý nâng cao âm lượng với Trần Hi: "Bên ngoài lạnh, bằng để Lục ca nhi một lát, lát nữa chúng ngay."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nàng lời là cho cha Trần , là nàng đề nghị, Trần Hi tiện từ chối nàng , như cha Trần sẽ trách Trần Hi.
Trần Hi gật đầu: "Không , cửa hàng lớn, nghỉ một lát ."
Thập Bát Nương lập tức với Lục Thời Nghiễn trong góc: "Lục ca nhi, mau !"
Lục Thời Nghiễn vẫn cúi đầu, nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh bên của Trần Hi, như thế, đôi mày lớp lông thỏ khẽ rung lên.
Dưới lớp khăn che mặt, đôi môi khẽ mím thành một đường thẳng.
Hắn do dự một lát, liền nhấc chân, cửa hàng.
Sau khi xuống, mới phát hiện, tim đập chút nhanh.
Hắn tháo mũ, vẫn giữ nguyên bộ dáng kín mít, cúi đầu bên trong.
Trần Hi liếc Lục Thời Nghiễn cửa hàng, gì, xoay bếp.
Không lâu , nàng cầm một cái nồi đất lớn .
"Đi đường xa gió lạnh." Trần Hi : "uống chút canh gừng cho ấm ."
Nói xong múc cho Hạ nhị ca một chén .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-210.html.]
Hạ nhị ca dở dở : "Uống canh gừng gì, thật sự lạnh, còn đổ mồ hôi kìa."
Cho dù trời lạnh cởi trần cũng lạnh, còn lập đông mà uống canh gừng .
"Nhị ca." Thập Bát Nương thuận tay đem canh gừng đẩy tới mặt nhị ca: "Hai ngày nữa bánh sinh nhật cho Thất công tử, ca giúp lấy sữa bò , sữa bò tươi mới nhất, còn dành nửa ngày, đến lúc đó ca sớm an bài thời gian, cũng đừng chậm trễ..."
Hạ nhị ca lập tức chuyển hướng câu chuyện, tự chủ cầm bát canh gừng lên uống, uống : "Chắc chắn lỡ việc, yên tâm, với , đừng nửa ngày, cả ngày cũng ."
Trần Hi Thập Bát Nương một cái, cảm giác càng kỳ quái.
sắc mặt Thập Bát Nương vẫn như thường, còn tự bưng lên một chén canh gừng uống, Trần Hi cảm thấy thể là suy nghĩ nhiều , Thập Bát Nương tâm tư tinh tế tỉ mỉ, Hạ nhị ca gần đây quả thật bận rộn, dặn dò thì hơn.
Nàng nghĩ, đặt một chén canh gừng mặt Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn bọc kín, thấy canh gừng bốc nóng mặt, giương mắt, về phía Trần Hi.
Trần Hi cũng đưa canh gừng cho Trần Diệu và Trần, cũng .
Lục Thời Nghiễn lặng lẽ thu hồi tầm mắt: "Đa tạ."
Trần Hi cho rằng lầm, đầu .
Lục Thời Nghiễn thu hồi tầm mắt, đang tháo khăn mặt.
Trần Hi liền thấy sống mũi vểnh lên, đôi môi đơn bạc nhạt nhẽo, trong nóng mờ mịt, dần dần lộ .
Khuôn mặt tái nhợt trong sương mù, thêm vài phần tiên khí mờ ảo.
Nhất là khi lông mi run rẩy trong sương mù, tạo nên một vẻ dễ vỡ khiến khỏi bảo vệ.
Chì là...
Trên lưng mang theo gì đó? Phồng lên, phá hỏng sự hài hòa tổng thể, chút thừa thãi...
Trần Hi mím môi, đè nén ý nghĩ quỷ dị trong lòng, thu hồi tầm mắt: "Không cần khách khí."
Sau khi nàng rời mắt khỏi , Lục Thời Nghiễn vẫn luôn căng thẳng mới thoáng thả lỏng một chút.
Hắn xung quanh, mắt chăm chú bát canh gừng mặt, nước canh vàng nhạt phản chiếu bóng bên cạnh, bát chao nhẹ, làn nước sóng sánh, bóng hình liền tan biến.