Hôm nay nhiều việc, lại chỉ có hai người là nàng và cha Trần cho nên bận rộn lâu hơn một chút, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai không cần dậy sớm lên đường, có thể ngủ thêm một canh giờ rưỡi, Trần Hi lập tức không cảm thấy mệt mỏi.
Thậm chí khi nằm trên giường mới, cũng rất hưng phấn.
Không cần dậy sớm thật là quá hạnh phúc.
Lúc trước giường quá nhỏ, cũng hơi cũ, cho nên nàng lập tức dùng tiền đổi giường mới, đặc biệt lớn, cũng đủ để cho nàng ôm chăn lăn hai vòng ở trên giường.
Trần Hi ôm chăn mới mềm mại, lăn lộn trên giường lớn.
Thật tốt quá đi!
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lăn một hồi lâu nàng mới dừng lại, nằm dang chân dang tay trên giường nhìn trần nhà mà cười ngớ ngẩn, đây mới chỉ là khởi đầu, sau này nàng sẽ mua một tòa đại trạch, có một cái sân lớn của riêng mình!
Nhưng bây giờ vẫn phải kiếm tiền trước, hiện tại tiền trong tay tuy đủ để mua nhà, nhưng nếu mua nhà rồi thì không còn vốn lưu động, còn phải để dành tiền chữa bệnh cho Lục Thời Nghiễn, đó mới là cái hố không đáy, còn phải tìm mua cửa hàng thích hợp, thuê cửa hàng không phải kế lâu dài, chỉ là cửa hàng hiện tại thuê này, người ta không bán, cửa hàng tốt, còn đắt hơn nhà, cũng không vội được. Tiền thuê đã trả, thì cứ thuê trước đã.
Ồ, đúng rồi, còn phải tốn tiền nhờ người tìm mua ớt bên Tây Vực, cái này cũng tốn không ít tiền.
Trong tay tổng cộng chỉ có hai ba trăm lượng, nhìn thì thấy nhiều, nhưng chuyện cần phải làm cũng nhiều, cửa hàng còn chưa khai trương, không có nguồn thu nhập chính ổn định, nàng tính toán tới tính toán lui, cũng không dám tiêu hết.
Nếu lỡ như có chuyện gì đó cần tiền bạc, nhất thời không lấy ra được, thì phải làm sao?
Nói cho cùng, vẫn là tiền quá ít, phải nhanh chóng kiếm tiền mới được.
Trong lòng Trần Hi tính toán hồi lâu, cuối cùng mới ngủ thiếp đi trong tiếng thở dài vì thiếu tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-200.html.]
Lúc này, ở thôn Bình Sơn cách đó mấy chục dặm, Hạ nhị ca ngồi xổm ở góc không dễ thấy sau nhà Lục gia, lẳng lặng nghe động tĩnh bốn phía.
Hắn ta ngồi xổm đến nửa đêm, xác định kẻ trộm kia tối nay sẽ không đến, lúc này mới về nhà.
Sau khi về nhà lại nghĩ đến nửa đêm, cảm thấy như vậy cũng không được, muội muội ở nhà một mình, hắn ta cũng không yên tâm, phải nghĩ biện pháp thỏa đáng mới được.
Vì thế ngày hôm sau, hắn ta ôm một con ch.ó đen nhỏ hai tháng tuổi đi tới Lục gia: "Chó đen giữ nhà, có động tĩnh gì, nó sủa, ta sẽ nghe thấy ngay."
Hai nhà cách nhau không xa, hắn ta cũng sẽ thỉnh thoảng đi ra tuần tra, như vậy có thể chăm sóc cả hai bên.
Lục Thời Nghiễn nhìn con ch.ó con mắt ướt nhẹp không ngừng vẫy đuôi với mình trong tay Hạ Nhị ca, rất kinh ngạc.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Hạ nhị ca cư nhiên lại coi trọng việc này như thế, sớm biết như vậy, ngày hôm qua hắn đã tùy tiện lừa gạt Hạ nhị ca là được rồi.
Hiện tại cố ý đưa một con ch.ó đến, vậy sau này nếu như Trần Hi lại len lén đến nhà hắn, chẳng phải là rất bất tiện sao?
Suy nghĩ này vô thức xuất hiện, Lục Thời Nghiễn tự mình cũng sửng sốt.
Do thời tiết, hai ngày nay không mở sạp, sáng sớm nay vừa mở, Trần Hi đã bị thực khách vây quanh.
Hơn nữa hôm nay còn ra mắt món ăn mới: Mì trộn tương nấm.
Tương nấm thơm ngon, kết hợp với măng non ngâm dầu ớt đỏ tươi nhìn rất ngon miệng, mì sợi trơn bóng, ăn một miếng, vừa thỏa mãn vừa đậm đà.
Ăn no lại uống thêm một chén mì nóng hầm hập, toàn thân sảng khoái.
Lúc đi lại mang theo mấy xâu gà bát bát, một ngày tốt đẹp bắt đầu từ mỹ thực.
Cha Trần vốn định giúp bày sạp rồi về tiệm, nhưng hôm nay người quá đông, lại có món mới, con gái một mình không thể xoay sở, nên ông ấy không lập tức trở về mà ở lại giúp một lúc.
Chờ qua đám đông vào chợ sáng, lúc này cha Trần mới yên tâm quay về cửa hàng.