Hắn dấu chân, ngẩng đầu đầu tường, mi tâm bất giác giật giật.
Cao như , ngã xuống đau ?
Hắn dấu vết ngã mặt đất, một hồi lâu, mới ôm cây trúc trở hành lang.
Hôm nay thời tiết tệ, mặt trời mọc, ánh nắng chiếu ở ấm áp, chuyển cái ghế nhỏ từ trong phòng , an vị ở hành lang, dùng một con d.a.o sắc bén, xử lý mấy cây trúc bên chân.
Hôm nay lúc Hạ nhị ca tới kiểm tra tình trạng sức khỏe của Lục Thời Nghiễn, thấy hành lang xử lý mấy cây trúc, đầu tiên là sửng sốt, đó : "Lục ca nhi, thể ngươi khá hơn ?"
Lục Thời Nghiễn vội buông d.a.o và cây trúc trong tay, dậy đón: "Khá hơn , cảm ơn Hạ nhị ca."
Hạ nhị ca khoát tay với , ý bảo cần , Hạ nhị ca hai ba bước qua, sắc mặt quả thật hơn nhiều, lúc mới giãn mày .
khi thấy cây trúc chân , lông mày nhíu : "Ngươi đang gì ? Thân thể còn , bận rộn như ? Nếu cần gì thì ngươi với , tới lấy cho ngươi."
Lục Thời Nghiễn vội : "Thân thể còn gì đáng ngại, những việc cũng ."
Hạ nhị ca tận tình khuyên bảo: "Lục ca nhi, ngươi nghỉ ngơi một chút , ngày hôm qua ngươi thật sự dọa sợ ."
Lục Thời Nghiễn quả thật chút áy náy với Hạ nhị ca: "Ta chỉ mấy cây bút trúc, thật sự khó khăn, Hạ nhị ca yên tâm, chừng mực, chuyện ngày hôm qua, tuyệt đối sẽ xảy nữa."
Nghe chỉ mấy cây bút trúc, sắc mặt Hạ nhị ca hơn ít: "Bút trúc hả, giúp ngươi ."
"Không cần." Lục Thời Nghiễn : "Cái đơn giản, phơi nắng tiện tay thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-197.html.]
Hạ nhị ca cũng cảm thấy bệnh cả ngày bất động cũng , nhiều sẽ phế, chút chuyện đơn giản gì đó cũng thể khôi phục nhanh hơn một chút, liền khuyên nữa.
"Muội mới chút bánh ngọt." Hạ nhị ca : "Lấy cho ngươi nếm thử, cơm trưa ngươi đừng bận rộn nữa, lát nữa mang thêm chén canh cho ngươi."
Lục Thời Nghiễn nhận lấy, trịnh trọng lời cảm ơn.
Hạ nhị ca nhúc nhích, chỉ .
Lục Thời Nghiễn kinh ngạc, Hạ nhị ca hiệu cho : "Ngươi nếm thử , điểm tâm mới."
Lục Thời Nghiễn hiểu, mở thoáng qua, đúng là kiểu điểm tâm đây từng thấy qua.
Nhìn trắng trẻo mập mạp, vốn tưởng rằng là loại bánh bột gì đó, nhưng chạm , mềm nhũn, Lục Thời Nghiễn kinh ngạc.
Sau khi nếm qua, càng kinh ngạc hơn.
"Thập Bát Nương thật lợi hại." Hồi lâu , Lục Thời Nghiễn ăn xong Tuyết Mị Nương trong tay, nghiêm túc khen ngợi với Hạ nhị ca: "Vỏ bánh mềm mại, bên trong nhẵn nhụi, bao giờ ăn qua điểm tâm ngon như , chắc chắn sẽ bán chạy."
Hạ nhị ca : "Đã bán mấy ngày , quả thật hoan nghênh, chẳng qua là của luôn cảm thấy hài lòng, một mực điều chỉnh, đây là mới điều chỉnh đấy, ăn thì cảm thấy khác biệt gi lớn so với đó, nhưng của cùng Trần Hi đều hài lòng..."
Hạ nhị ca vui vẻ, lỡ miệng, cẩn thận nhắc tới Trần Hi, xong lập tức nhận , nhưng phản ứng chậm, nhất thời , ánh mắt rơi chiếc áo choàng Lục Thời Nghiễn, sáng lên, lập tức : "Áo choàng của ngươi thật !"
"Màu sắc ." Hạ nhị ca tiếp tục : "Cũng dày dặn, ngươi ngoài nhớ mặc , đừng để gió thổi nữa."
Nói xong, Hạ nhị ca sửa miệng: "Không việc gì quan trọng, ngươi đừng ngoài hóng gió, việc gì cứ với là ."
Lục Thời Nghiễn nghiêm túc cảm ơn.
Hạ nhị ca dặn dò vài câu, lúc , đột nhiên chú ý tới dấu chân tường vây, sắc mặt đổi: "Lục ca nhi, nhà ngươi trộm ?"