Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-07-01 03:59:48
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điều nàng muốn nói là, ta không muốn ngươi chết.

Chỉ là cái cái chữ c.h.ế.t này đối với một thiếu niên vừa mất cha mẹ ngoài ý muốn lại còn bị bệnh tật quấn thân triền miên quá mức mẫn cảm, cho nên nàng liền uyển chuyển một chút.

Nếu đã nói rõ ràng như vậy, không ngại nói rõ hơn chút, nàng nói tiếp: "Quan tâm ngươi đều vì lợi ích của gia đình ta, ta có tư tâm, ngươi không cần cảm thấy nhận đồ của ta là không tốt, trừ phi, ngươi không coi trọng thân thể mình, muốn dùng thân thể đổi lấy danh tiếng xấu cho nhà ta, bị cả làng mắng chửi, ngươi là người thông minh, không nên làm chuyện hại người lợi mình như vậy."

Khóe miệng Lục Thời Nghiễn chậm rãi nhếch lên, sắc mặt cũng tái nhợt.

"Chờ đến khi thân thể ngươi tốt rồi." Trần Hi lại nói: "Cuộc sống trở về quỹ đạo, từ từ, người mắng chúng ta vì chuyện này, cũng sẽ quên đi, chỉ có vậy thôi."

Ngoại trừ phần cốt truyện không thể nói ra cũng không giải thích được, những lời này là nàng đã nói thật rồi.

Nhưng sắc mặt Lục Thời Nghiễn rất khó coi.

Một lúc lâu sau hắn mới phun ra một câu: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

Sẽ không có ai vì hắn mà mắng nàng hay gia đình nàng nữa.

Dù hiện tại hắn có c.h.ế.t đi, cũng chẳng ai nói gì nữa.

"Ta không nghĩ nhiều." Trần Hi nói: "Chỉ là ngươi kinh nghiệm còn ít, chưa hiểu lòng người." Không hiểu được sự tàn nhẫn của nội dung cốt truyện đối với ta và ngươi.

Thấy hắn còn đứng ở cửa, Trần Hi nhịn không được nói: "Ngươi mau trở về đi, gió lớn như vậy, ngươi không muốn sống nữa sao!"

Dứt lời nàng nhịn không được lại rụt cổ, trong núi, đêm xuống thật sự rất lạnh.

Lục Thời Nghiễn nhìn nàng một lát, bỏ lại một câu: "Ta không hiểu nổi ngươi."

Dứt lời, không đợi Trần Hi mở miệng, liền đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa đột nhiên đóng lại, Trần Hi vô cùng bất đắc dĩ, nàng đi tới đá một cước vào cửa, bên trong không có động tĩnh, nhưng nàng biết hắn đang nghe, liền qua cửa mà nói: "Nhớ dùng áo choàng! Không có việc gì thì ít ra ngoài! Cũng không cần trả tiền cho ta!"

Dứt lời nàng lại nói thêm một câu: "Bệnh thì dưỡng bệnh cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung!"

Mỗi lần nghĩ lung tung, còn đều nghĩ chuẩn như vậy, quả thực hù c.h.ế.t ngườ ta mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-194.html.]

Vốn nàng cho rằng mình che giấu rất tốt, không ngờ nhanh như vậy đã bị Lục Thời Nghiễn bắt tại trận, còn không thể không nói ra 'lời trong lòng'.

Nhưng vừa rồi nàng đã nói rõ ràng, Lục Thời Nghiễn hẳn cũng sẽ không nghĩ lung tung nữa, có thể dưỡng bệnh cho tốt.

Lại một trận gió thổi tới, Trần Hi lạnh đến run lên, cũng không ở lâu nữa, xoay người chạy về nhà.

Chờ tiếng bước chân đi xa, Lục Thời Nghiễn lúc này với gương mặt trắng bệch trở về phòng.

Nàng không nói thật.

Nhưng hắn thật sự không hiểu nàng

Hồi lâu, hắn cúi đầu nhìn áo choàng ôm trong lòng.

Viền mũ áo choàng lông thỏ xám, trông rất mềm mại.

Hắn nhìn một lát, đặt áo choàng bên cạnh giường, nằm xuống, đắp chăn mới,chìm vào giấc ngủ.

Hắn thật sự phải dưỡng bệnh cho tốt.

Đến lúc đó, sẽ trả sạch nợ nần.

Trần Hi một đường chạy chậm về nhà, cũng không biết Lục Thời Nghiễn vẫn định trả lại nàng.

Nhưng lúc này nàng cũng không để ý, vội vàng rửa tay, sau khi vào nhà liền cởi áo khoác dính bùn ra, nhanh chóng chui vào ổ chăn.

Cũng không biết là bị dọa hay là bị gió lạnh thổi, cả người đều lạnh toát.

Sưởi ấm một hồi lâu, trên người mới khôi phục chút khí nóng, nàng cuộn chăn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, một đêm này, kinh tâm động phách, doạ cho nàng suýt nữa mất hồn.

Nhưng đã nói rõ rồi, sau này tặng gì cũng không cần lén lút nữa, nghĩ vậy, Trần Hi thấy đêm nay thu hoạch không nhỏ, gió lạnh cũng đáng giá.

Nàng quấn chặt chăn, mơ mơ màng màng buồn ngủ.

Lúc sắp ngủ, Trần Hi đột nhiên giật mình, cả người lập tức tỉnh táo.

Không phải, đã trễ thế này, sao Lục Thời Nghiễn còn chưa ngủ?

Hơn nữa, đang yên đang lành, hắn đột nhiên khóa cửa lại từ bên trong làm gì?

Loading...