nàng những lời như , khiến thể kìm nén cơn giận.
Hắn quyết định , từ nay về còn bất kỳ liên hệ nào với Trần gia nữa.
Ai ngờ Trần Hi những chuyện như , cho thật là khó hiểu.
Nàng thấy mâu thuẫn ?
"Ta cần." Hắn : "Sau ngươi cần như nữa."
Nếu cắt đứt, thì cắt đứt sạch sẽ , lôi lôi kéo kéo, chỉ gây thêm ưu phiền.
Trần Hi phản bác, chỉ thản nhiên ừ một tiếng: "Biết ."
Có hôm nay, lúc đây, nàng sẽ nhớ kỹ, nàng sẽ tự đến Lục gia nữa, nàng sẽ nghĩ biện pháp để cho Thập Bát Nương hoặc là Hạ nhị ca chuyển đồ giúp, xem còn bắt nàng thế nào .
Nàng bình thản một tiếng "Biết ", Lục Thời Nghiễn hiểu trong lòng run lên, một cảm giác khó chịu kỳ lạ nổi lên.
Không đợi phân biệt rõ là chuyện gì, Trần Hi liền : "Muộn , ban đêm cũng lạnh, ngươi mau về phòng , về nhà."
Lục Thời Nghiễn lập tức kịp phản ứng.
Một lát , mới hiểu , Trần Hi thấy cảnh nàng trèo tường.
Hắn nhúc nhích, nghĩ tới cái gì, hỏi: "Lần hỏi ngươi, chiếc áo bông của ..."
Trần Hi như mèo giẫm đuôi, lập tức giậm chân: "Áo bông thì ai tặng, hôm nay thấy ngươi lên núi hứng gió ngất xỉu, trong thôn nghị luận ầm ĩ, cảm thấy áo choàng ngươi sẽ cần cho nên liền đưa tới."
Lục Thời Nghiễn ngừng , hỏi chuyện áo bông nữa.
Hắn đại khái nắm bắt tính cách của Trần Hi bây giờ, bắt tại trận, nàng sẽ thừa nhận.
Ngay cả khi bắt tại trận, ban đầu nàng vẫn giảo biện phủ nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-192.html.]
Lục Thời Nghiễn hiểu lắm, tại nàng thừa nhận, cho khác nàng còn liên quan đến ?
Cũng đúng, từ hôn mà còn liên hệ, truyền ngoài sẽ thành gì.
Tường vây cao, trời mới mưa, bùn mặt đất trơn, trầm mặc một lát: "Ngươi chờ một chút, mở cửa cho ngươi."
Leo tường thành công, ngã mấy còn thấy, Trần Hi đang cảm thấy mất mặt: "...?"
A, Lục Thời Nghiễn ghét ? Vừa vẫn lạnh mặt, chuyện cũng lạnh lùng băng giá, bây giờ nguyện ý giúp nàng ?
nhanh, khuôn mặt chút đổi của Lục Thời Nghiễn, Trần Hi liền bình tĩnh .
Hắn giúp nàng, chỉ là nàng trèo tường vây nhà , lễ phép, trèo tường ngay mặt, còn chút ý tứ vũ nhục khác.
Đi theo Lục Thời Nghiễn về phía cửa chính, lúc sắp tới cửa, Lục Thời Nghiễn đột nhiên xoay .
Trần Hi ngờ đột nhiên dừng , đến khi nàng kịp phản ứng thì tới mặt Lục Thời Nghiễn, mắt thấy sắp đụng , nàng dừng , vẻ mặt kinh ngạc .
A, cũng cao thật, cao hơn một cái đầu so với .
Bọn họ là chênh lệch tuổi tác nhiều lắm ?
Cũng khá trai, bệnh sẽ , Lục Thời Nghiễn khuôn mặt vẫn thanh tú, chỉ là nhợt nhạt và yếu ớt, những , mà còn thêm phần thanh nhã, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Những suy nghĩ kỳ lạ trôi qua trong đầu, Trần Hi Lục Thời Nghiễn, chớp chớp mắt.
Lục Thời Nghiễn: "Mấy hôm , trong sân nhà thêm một cái đệm và một cái chăn mới, còn một đôi giày mới, ném từ ngoài tường viện, là ngươi ?"
Trần Hi phòng thiếu chút nữa gật đầu thừa nhận.
Cũng may, nàng phản ứng nhanh, nhịn xuống xúc động lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Chăn với giày gì cơ?"
Dứt lời nàng : "Không cái gì trong nhà ngươi thêm cũng đều là do đưa tới. Ta bình thường bận rộn lắm."
Lục Thời Nghiễn nhướng mày, chỉ rõ nếu bắt ngay tại chỗ, nàng sẽ thừa nhận, quả nhiên để cho đoán trúng , chỉ thuận miệng hỏi thử mà thôi.