Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-07-01 03:48:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vốn định ngồi dậy, đối diện nàng khi nàng vừa đẩy cửa vào nhà.

Ma xui quỷ khiến, hắn lại muốn xem, tối nay nàng sẽ làm gì.

Thăm dò hơi thở của hắn, xem hắn có c.h.ế.t hay không, còn sờ trán hắn.

Khoảnh khắc tay nàng đặt lên trán, cả người hắn đều căng thẳng, tâm tình cũng càng thêm phức tạp, hắn do dự.

Nhưng khi nàng sắp đi, hắn vẫn vươn tay bắt lấy nàng.

Dù là khi đuổi theo ra ngoài, hắn cũng nghĩ sẽ trực tiếp bắt lấy nàng, xem nàng còn cách nào chối cãi.

Nhưng nhìn thấy nàng hoảng hốt xông về phía cửa chính, sau khi không thể mở cửa chính đã bị hắn cố ý khóa lại, lại nhào về phía tường viện, lăn lộn trèo lên, Lục Thời Nghiễn đột nhiên sinh ra một chút hối hận.

Nhất là khi nhìn thấy nàng ngã hết lần này đến lần khác, bức tường viện kia vừa cao vừa không có chỗ mượn lực, có đạp nữa thì nàng cũng không leo lên được, hắn không nhịn được ho ra tiếng.

Thấy Trần Hi xoay người, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm mình, cũng không nói lời nào, liền nhìn chằm chằm, cảm giác bất lực quen thuộc lập tức ập đến.

Hơi thở Lục Thời Nghiễn ngưng trệ một lát, thấy nàng quả thật không có ý định mở miệng, thoáng cân nhắc, đang muốn chủ động mở miệng, vừa mới há miệng, lại ho khan trước.

Ho không nghiêm trọng, nhưng vẫn ho.

Trần Hi vốn định giả câm không nhịn được mà nhíu mày.

Thập Bát Nương không phải đã nói Hạ nhị ca đã đun nước trúc mấy ngày nay cho hắn uống, bệnh ho khan đã tốt hơn nhiều sao?

Nàng đột nhiên nhớ lại ban ngày hắn vốn dĩ vẫn bình thường, chỉ vì gặp gió mới đột ngột ngất xỉu, trải qua một phen lăn lộn, giờ này e là đêm quá lạnh, uống phải gió lạnh chăng?

Lại nhìn quần áo trên người hắn, Trần Hi cau mày nói: "Ban đêm lạnh như vậy, ngươi ra ngoài làm gì? Còn không mau về phòng đi."

Đuổi hắn vào phòng rồi thì nàng có thể trèo tường chạy trốn.

Cơn ho khan của Lục Thời Nghiễn quả thật đã giảm bớt không ít, lúc này sở dĩ ho lên, là vì vừa rồi sợ Trần Hi chạy trốn nên cố gắng đuổi theo quá nhanh, bị sặc khí lạnh.

Nghe được lời này của Trần Hi, hắn giật mình một lát, ngừng ho, nhìn về phía nàng: "Ban đêm lạnh như vậy, ngươi tới nhà ta làm gì?"

Khóe miệng Trần Hi giật giật, lại không muốn để ý đến hắn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-189.html.]

Rõ ràng đã biết rồi, còn cố tình hỏi, là muốn cười nhạo nàng sao?

Nàng không lên tiếng, đứng đó.

Chuyện đã đến nước này, Lục Thời Nghiễn cảm thấy nên nói rõ ràng vẫn tốt hơn. Đợi một lát, không đợi được câu trả lời, lại hỏi thêm một câu: "Trần Hi, hơn nửa đêm, ngươi tới nhà ta làm gì?"

Trần Hi lập tức bị hỏi khó.

Nàng tới làm gì, Lục Thời Nghiễn không rõ hay sao? Còn phải hỏi.

Nhìn hắn im lặng đối diện mình một lúc, Trần Hi xụ mặt, nghiêm trang bắt đầu nói bậy: "Không làm gì, ngủ không được, ra ngoài đi dạo một chút."

Giọng nói cũng cứng rắn, nghe không mấy vui vẻ.

Nàng không vui sao?

Mi tâm Lục Thời Nghiễn khẽ động.

"Không ngủ được, đi dạo đến nhà ta, còn trèo tường vào?" Giọng Lục Thời Nghiễn bình thản, vì vừa ho xong, giọng hắn hơi khàn, nghe có chút trầm thấp.

Có thể là đêm quá khuya, cũng có thể là đêm cuối thu lạnh lẽo, lời nói bình tĩnh này của hắn rơi vào trong lỗ tai Trần Hi, lại mang cảm giác ghét bỏ, lạnh lùng như băng.

Nàng mím môi, tiếp tục mở to mắt nói dối: "Ta tìm Thập Bát Nương, đi nhầm đường rồi."

Lục Thời Nghiễn: "...?"

Biết nàng đang nói bừa, Lục Thời Nghiễn không thuận theo lời nàng nữa, mà giơ áo choàng trong tay lên cho nàng xem: "Áo choàng này là cho Thập Bát Nương?"

Trần Hi: "..."

Lục Thời Nghiễn thật sự phiền quá!

Hỏi rõ ràng như vậy làm gì chứ!

"Cho ngươi." Trần Hi bĩu môi, giọng nói có chút buồn bực.

Lục Thời Nghiễn gật đầu, thừa nhận là tốt rồi.

Quên đi, Trần Hi ở trong lòng thở dài, đều đã bị bắt tại trận, còn bị người ta chặn ở trong sân, mạnh miệng hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, nàng nói: "Trời lạnh, bệnh của ngươi còn chưa khỏi hẳn, còn hay ra ngoài đi dạo, khoác thêm chút chắn gió."

Loading...