Trong thời gian tiếp xúc với Trần thúc và Trần thẩm, nàng cảm thấy con cũng thấu tình đạt lý, buộc Trần Hi từ hôn chứ?
Nàng thật sự nghĩ mãi mà .
Thấy sắc mặt Trần Hi , nàng cũng nhiều, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Ta thể nhanh hơn một chút."
Trần Hi cảm thấy Thập Bát Nương thật sự nhiệt tình, đường bùn khó , vài bước, giày dính một lớp bùn dày, nàng quen đường như , vẩy bùn khỏi giày, bước chập chờn, nhanh đến mức mệt ngất, Thập Bát Nương thể nhanh hơn nữa.
Nghĩ đến Lục Thời Nghiễn còn đang hôn mê, nàng chỉ thể hít một thật sâu gật đầu: "Được."
Thập Bát Nương cũng thể, nàng vì cái gì thể?
Chờ đến khi hai thở hồng hộc tìm Hứa gia, Trần Hi lời, dựa Thập Bát Nương để nhà rõ tình hình của Lục Thời Nghiễn với Hứa lão .
Hứa lão cũng là một nhiệt tình, mười dặm tám xã, dù xa hơn nữa tới tìm ông , ông đều sẽ tới cửa.
Ông cụ lập tức mang theo hòm thuốc của , cùng Thập Bát Nương ngoài.
Đi liền thấy Trần Hi đang vịn tường nhà há mồm thở dốc.
Sắc mặt của Hứa lão liền đổi.
Thập Bát Nương vội vàng đỡ Trần Hi: "Hứa gia gia, chúng mau , lúc chúng tới Lục ca nhi còn hôn mê…"
Hứa lão liếc mắt bùn ống quần Trần Hi và cả giày của nàng, ngược gì nữa, ông cụ dẫn đầu, mang theo hòm thuốc, sải bước ở phía .
"Không chứ?" Thập Bát Nương đỡ Trần Hi nhỏ giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-183.html.]
Trần Hi đến đau bụng, bây giờ còn thở dốc, nàng nổi, chỉ lắc đầu với Thập Bát Nương, hiệu rằng mau dẫn Hứa lão qua khám bệnh quan trọng hơn, nàng chỉ là mệt thôi, nghỉ một lát sẽ , cả.
"Nếu ngươi tiên nghỉ ngơi một chút ." Thập Bát Nương : "Ta thấy sắc mặt ngươi lắm, lúc nãy quá nhanh nên mệt mỏi ?"
Trần Hi lo lắng, đừng để vội vàng cộng với mệt mỏi cơ thể nàng vấn đề gì.
"Hứa lão mời ." Thập Bát Nương nhỏ giọng khuyên giải Trần Hi: Ngươi đừng lo nữa, sẽ sớm đến khám cho Lục ca nhi thôi, ngươi nghỉ một chút , thấy sắc mặt ngươi tệ... là nổi là thở nổi?"
Hứa lão ở phía đột nhiên xoay , tới mặt Trần Hi, bắt lấy cổ tay của nàng, cau mày bắt mạch trong chốc lát.
"Không việc gì." Hứa lão với Thập Bát Nương: "Chỉ là mệt mỏi, để nàng nghỉ một chút hãy ."
Thập Bát Nương liền đỡ Trần Hi xuống tảng đá bên đường: "Ngươi nghỉ ngơi ."
Trần Hi đẩy Thập Bát Nương một cái, ý bảo nàng và Hứa lão , nàng nghỉ ngơi một lát khi nào thể , liền trở về.
Thập Bát Nương chút yên tâm, thật sự là sắc mặt Trần Hi quá khó coi.
Hứa lão các nàng: "Tiểu nha đầu Hạ gia, ngươi ở chỗ cùng nàng là , lão phu mắt còn tinh, đường đến nhà Lục gia."
Nghe Hứa lão như , Thập Bát Nương lập tức cám ơn.
Hứa lão Trần Hi một cái, sống cả đời, ông hiểu một tiểu cô nương .
Trước khi , ông nhẹ nhàng lắc đầu, một câu cũng , mang theo hòm thuốc đến hướng thôn Bình Sơn.
Thập Bát Nương vỗ lưng thuận khí cho Trần Hi, xoa tay cho nàng để nàng thể ấm áp một chút, xoa đến khi mắt nàng đỏ hoe.
Trần Hi chắc chắn lo lắng Lục Thời Nghiễn xảy chuyện, lo lắng đến mức chạy vội vàng, khiến bản thương.
Ngươi chứ?" Thập Bát Nương mắt đỏ hoe, giọng mang theo chút nghẹn ngào.