Trần Hi biết khuyên không được, đành phải đồng ý.
Sau khi trở lại thôn, cả thôn đều biết Trần gia ngày mai phải chuyển nhà, nhao nhao chúc mừng.
Trần Hi được chúc mừng suốt dọc đường về nhà.
Ai ngờ vừa mới vào sân, ông trời liền thay đổi sắc mặt, trời đổ mưa.
Người một nhà nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong sân, kẻo bị mưa ướt, đến khi thu dọn xong, Trần Hi nhìn cơn mưa như trút nước, nhíu mày, cơn mưa này e là không ngừng trong chốc lát.
Ánh mắt nàng dừng lại trên mảnh đất bùn trong sân, nhìn đất bị nước mưa thấm ướt, nàng lại nhíu mày.
Ngày mai sợ là không dọn nhà được nữa.
Lục Thời Nghiễn đã sớm từ trong miệng Hạ nhị ca biết được Trần gia muốn dọn vào trong thành, nghe được tiếng xe lừa Trần gia vào thôn, lập tức căng thẳng, dự định chờ một lát nữa sẽ đi Trần gia tìm Trần Hi.
Ai ngờ, mới đợi một lát, trời đã thay đổi.
Hắn đứng dưới mái hiên nhìn cơn mưa tầm tã, nét mặt căng thẳng đột nhiên thả lỏng nhiều.
Trời mưa, có thể kéo dài vài ngày.
Mưa suốt đêm, đến sáng mới ngừng.
Trần Hi ngủ dậy, chỉ cảm thấy không khí trong lành lạ thường.
Tuy rằng trời mưa làm lỡ việc, nhưng người cũng không phải máy móc, bọn họ cũng bận rộn lâu như vậy rồi, coi như là nghỉ ngơi.
Chớ nói chi là, nàng hiện tại cũng không thiếu tiền như vậy, thiếu một ngày mở quán không quan trọng.
Ăn điểm tâm xong, nàng liền hăng hái bừng bừng đeo gùi cầm dụng cụ đi tìm Thập Bát Nương.
"Thập Bát Nương." Trần Hi đứng trước cửa Hạ gia, vui vẻ nói: "Chúng ta đi hái nấm đi.Trên núi sau cơn mưa, có rất nhiều thứ tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-176.html.]
Thập Bát Nương không mở được quán cũng đang có ý định này.
"Được." Nàng ở trong phòng lớn tiếng đáp lại: "Ngươi chờ ta một chút, ta sẽ tới ngay."
Lúc hai người cùng ra cửa, Hạ nhị ca dặn dò một câu: "Đừng vào quá sâu, hái ở hai ngọn núi phía nam, có chuyện gì thì gọi một tiếng, mấy ngày nay chúng ta đều ở trên hai ngọn núi kia."
Hạ nhị ca muốn dẫn người trong thôn lên núi chặt trúc, làm ống trúc, để tránh việc lên trên núi gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều kết bạn đi chung với nhau, cũng có thể giúp đỡ lẫn nha, đây là đề nghị của Hạ nhị ca.
Trần Hi cùng Thập Bát Nương trả lời hắn biết, hai người liền vui vẻ chạy.
Hạ nhị ca đuổi theo: "Hay là lát nữa hai người cùng lên núi với chúng ta."
"Không cần!" Thập Bát Nương khoát tay: "Hai chúng ta có thể, ở chân núi bên kia, không đi sâu vào bên trong."
Nói xong, nàng ấy nói với Trần Hi: "Ta từ nhỏ đã lên núi, sao hôm nay Hạ nhị ca dài dòng vậy chứ."
Trong trí nhớ của Trần Hi, nguyên chủ cũng thường xuyên lên núi, dựa vào núi mà kiếm ăn, hài tử lớn lên trong núi, làm sao có thể không vào núi.
"Hạ nhị ca cũng là lo lắng thôi." Trần Hi cười nói:" Dù sao sau cơn mưa đường núi không dễ đi, lát nữa chúng ta cẩn thận một chút là được."
Thập Bát Nương cười nói: "Ngươi yên tâm đi theo ta, ta rất quen thuộc đường trên núi."
Nàng ấy thuở nhỏ đã mất cha mẹ, theo ca ca lớn lên, từ lúc bắt đầu nhớ chuyện đã lên trên núi tìm đồ ăn, Trần Hi có cha mẹ, cha Trần và mẹ Trần lại thương nàng,nàng rất ít lên núi, kinh nghiệm không bằng mình, Thập Bát Nương cảm thấy mình có nghĩa vụ chăm sóc nàng.
Hai người lên núi, cũng không khác gì đi du ngoạn cả.
Trần Hi cũng không nghĩ rằng hôm nay lên núi sẽ tìm được nhiều thứ.
Nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Thập Bát Nương lại lợi hại như vậy, mang theo nàng ấy, chỉ cần đào một cái là được một cây măng, đi vào một bụi cây đã tìm thấy một đám nấm.
Trần Hi giống như một tay mơ được đại lão gánh team, cho nên chỉ đi theo phía sau đại lão, không ngừng nhặt nhặt, cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Nhìn Trần Hi vui vẻ, Thập Bát Nương càng không cảm thấy mệt mỏi.
Hai người bận rộn hơn nửa ngày mới dừng lại ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi.