Lý Trụ bị đánh đến mức gào khóc thảm thiết.
"...Ngươi không phải là nhớ chuyện xưa muốn gả cháu gái cho Lục Tiểu tử, nhưng bị Trần gia đoạt trước sao, hôn nhân đại sự, vốn là ý nguyện của hai bên, hiện tại hôn ước của Lục tiểu tử đã lui, cũng không thấy ngươi mang theo cháu gái ngươi tới cầu hôn, ngươi lấy đâu ra mặt mũi mà dám gây chuyện này hả!"
Mọi người đều là hàng xóm láng giềng trong cùng một thôn, nhà ai không biết.
Chẳng qua là khi khi không xung đột với lợi ích bản thân, không ai chủ động nói gì mà thôi.
Hiện tại Lý Trụ mắng lên đầu mọi người, còn muốn đánh bể chén cơm của mọi người, thì không ai dung túng hắn ta nữa.
Tâm tư của mình bị vạch trần, Lý Trụ lập tức mất đi khí thế, lại bị mấy bà già túm tóc, xé miệng, mãi mới thoát ra được, nhanh chóng chạy đi.
Lão Ngưu thẩm còn mắng theo sau: "Nếu ngươi dám giở trò xấu, chặn đường kiếm tiền của nhà ta, ta không tha cho ngươi đâu!"
Thấy mọi người đều hiểu rõ tình huống trước mắt, chút lo lắng cuối cùng của Hạ nhị ca cũng không còn.
Mặc dù biết là vì lợi ích thúc đẩy chiếm đa số, nhưng nhân tính chính là như thế, như vậy đã rất tốt rồi.
Chẳng qua hắn ta vẫn nói thêm một câu: "Lý Trụ sợ là sẽ không cam lòng,nếu hắn làm gì đó..."
"Ngươi yên tâm!" Lão Ngưu thẩm hắng giọng nói:" Ta sẽ nhìn chằm chằm hắn, để ta xem hắn dám làm gì!"
Lý Trụ trong thôn có không ít tiếng xấu, mọi người đều biết hắn là người thế nào, biết hắn hay làm những việc xấu xa, chỉ là bình thường không ảnh hưởng đến mình nên chẳng ai muốn dây vào tên lưu manh ấy.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
"Ta cũng nhìn chằm chằm hắn ta!"
"Chúng ta đều nhìn chằm chằm hắn!"
Như thế, Hạ nhị ca mới hoàn toàn yên tâm.
Hắn ta mơ hồ nhận ra ý đồ của Trần Hi khi đặc biệt dặn dò hắn ta không nhận đồ của nhà Lý Trụ hôm qua.
Nhưng lại cảm thấy hắn ta đã suy nghĩ nhiều, Trần Hi chỉ đơn giản là nhìn không ưa Lý Trụ, có ân oán sâu đậm với hắn ta mà thôi.
Nhưng mặc kệ là cái gì, hiện tại đều coi như thuận lợi, Hạ nhị ca cũng rất hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-167.html.]
Lý Trụ đau đến nhe răng trợn mắt, mặt xám mày tro từ Hạ gia chạy về nhà, chạy đến nửa đường, đụng phải Lục Thời Nghiễn.
Hắn ta sửng sốt.
Rồi sau đó lập tức nghiêng đầu, nép vào tượng mà chạy -- Lục Thời Nghiễn hiện tại chính là ma ốm lúc nào cũng có thể lìa đời, cháu gái hắn ta đang tốt làm sao có thể đính hôn cùng Lục Thời Nghiễn được.
Lục Thời Nghiễn hơi kinh ngạc.
Chờ đến khi lại đi vài bước về phía Hạ gia, liền nghe được trong sân truyền ra tiếng châm chọc và mắng chửi Lý Trụ.
Lục Thời Nghiễn lần này thật sự cảm thấy sửng sốt.
Thì ra là bị đánh như vậy sao?
Hắn đứng một lát, ánh mắt đột nhiên rơi xuống chiếc áo bông cùng đôi giày mới trên chân.
Hắn nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Còn rất thông minh.
Một nước cờ, lợi trăm bề.
Trần Hi cũng không biết, nàng chỉ đơn thuần chán ghét Lý Trụ, lại bị người ta giải thích ra có thâm ý khác.
Nàng đang bán gà bát bát khí thế ngất trời.
Hôm nay việc buôn bán cũng tốt như hôm qua, nàng thu tiền đến mỏi cả tay, chẳng có thời gian đâu mà nghĩ đến Lý Trụ, một kẻ rác rưởi sẽ nghĩ như thế nào về nàng.
Tất nhiên, vài ngày sau, từ miệng Thập Bát Nương, nàng mới biết được những lợi ích mà hành động này mang lại, làm nàng ngớ người ra một lúc.
Nhưng đương nhiên đó là chuyện về sau.
Người ở Hạ gia rất nhiều, Lục Thời Nghiễn đứng bên ngoài một lát rồi xoay người trở về.
Hôm nay đông người, không thích hợp.
Không bằng chờ chạng vạng, đến khi Thập Bát Nương trở lại, hắn trực tiếp tới hỏi Thập Bát Nương.
Là sau khi bận rộn xong buổi trưa, Trần Hi và Thập Bát Nương ngồi xe lừa nhà mình về thôn, luôn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
"Có chuyện gì vậy?" Thấy Trần Hi luôn quay lưng lại nhìn, còn thường sờ sờ lưng, Thập Bát Nương cho rằng nàng không thoải mái, hỏi.