Cũng có người dứt khoát ra chủ ý với Hạ nhị ca, bảo Hạ nhị ca không nên nói với Trần Hi, bọn họ tự mình lên núi chặt trúc, làm thành ống trúc rồi đưa cho Hạ nhị ca, Hạ nhị ca nói đó là tự mình làm, Trần Hi cũng sẽ không biết, đến lúc đó, cho bọn họ ba ống trúc hai văn tiền là được, còn lại đều là phí vất vả của Hạ nhị ca, như vậy tất cả mọi người đều có lợi, Trần Hi cũng được ống trúc, không ai thua thiệt, cả ba bên đều thắng.
Hạ nhị ca có thể làm loại chuyện này sao?
Hắn ta lúc ấy đã lập tức mắng cho người đưa ra chủ ý cho hắn ta một trận, trực tiếp đuổi người đó ra ngoài, còn tuyên bố, ai dám nói hươu nói vượn nữa, hắn ta sẽ coi như không biết người này, về sau cũng đừng lui tới nữa.
Những người khác sợ chọc giận Hạ nhị ca, không thèm quan tâm đến tình cảm láng giềng, cũng mắng người nghĩ bậy một trận, sau đó mấy thím lớn tuổi, lại bắt đầu đánh bài tình cảm, nói trong nhà không dễ dàng, nói Trần Hi hiện tại có bản lĩnh lớn, khẳng định lòng dạ rộng lớn, để Hạ nhị ca giúp đỡ bọn họ đi hỏi thăm một chút, nếu thành thì tốt, không thành thì họ sẽ tìm cách khác.
Người trong thôn quả thật có cuộc sống rất gian khổ, nhưng gian khổ này không phải bây giờ mới gian khổ, mà là vẫn luôn gian khổ, cũng không phải bởi vì bọn Trần Hi mới gian khổ, Hạ nhị ca không muốn ôm đồm việc này - - chủ yếu là do lúc trước người trong thôn mắng Trần Hi quá mức, hắn ta cảm thấy nếu hắn ta ra mặt nói chuyện này với Trần Hi, chính là đang khiến người ta ghê tởm.
Hắn ta không làm những việc như vậy được.
Sau đó mấy thím kia ngồi lì ở cửa nhà hắn ta khóc lóc, nói rằng cuộc sống không thể tiếp tục, chỉ cầu xin hắn ta hỗ trợ việc truyền lời mà hắn ta cũng không đáp ứng vân vân.
Sau đó Hạ nhị ca quyết định nói với bọn họ, hắn ta có thể giúp bọn họ truyền lời, nhưng bọn họ không thể đi làm phiền Trần Hi, bằng không hắn ta sẽ không bao giờ quản chuyện gì trong thôn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-164.html.]
Các thím lớn tuổi lập tức đứng lên, liên tục đồng ý, còn nói tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho Trần Hi, lúc này Hạ nhị ca mới gật đầu.
Các thím lớn tuổi rời đi như ong vỡ tổ.
Lo lắng của Hạ nhị ca, đều là dư thừa, các bà ấy căn bản không dám tự mình đi tìm Trần Hi, chỉ sợ gặp mặt Trần Hi thì sẽ bị từ chối, một chút đường sống để xoay chuyển cũng không có, lúc này mới đi cầu xin Hạ Nhị Lang.
Hôm nay nghe Hạ Nhị Lang tới gõ cửa nói chuyện ống trúc, đương nhiên là có chút hi vọng, một đám ai nấy đều vui mừng, không màng đến chuyện sáng sớm bị đánh thức, vội vàng mặc quần áo chạy đến nhà họ Hạ - - chuyện kiếm tiền sao có thể không tích cực cho được.
Lý Trụ cũng nghe được động tĩnh Hạ Nhị Lang gõ cửa từng nhà, hắn ta cũng sớm rời giường chờ, nhưng chờ mãi chờ mãi, đợi đến khi không còn chút động tĩnh nào, cửa nhà hắn ta cũng không bị gõ vang.
Hắn ta rất buồn bực, rõ ràng hắn ta là người đầu tiên tìm Hạ Nhị Lang nói chuyện này, như thế nào bây giờ lại không gọi hắn ta?
Có phải là quá nhiều người, Hạ Nhị Lang bỏ sót, quên gõ cửa nhà hắn ta không?
Nghĩ vậy, hắn ta cũng không đợi nữa, mở cửa đi về phía Hạ gia.
Còn chưa vào đến trong sân, chợt nghe được Hạ Nhị Lang lớn tiếng nói cùng mọi người rằng Trần Hi đã đồng ý, có thể thu mua ống trúc của mọi người còn có măng, nấm và các loại món ăn dân dã, nhưng có tiêu chuẩn để thu mua, không phải cầm đồ vật gì cũng có thể lừa gạt cho qua được, tất cả đồ vật đều cần thông qua tiêu chuẩn do hắn ta đề ra, sau đó mới có thể đưa đến chỗ Trần Hi, nếu Trần Hi thu mua thì hắn ta sẽ đưa tiền lại cho bọn họ, nếu Trần Hi nói không đạt tiêu chuẩn, vậy sẽ đưa về cho bọn họ, làm lại lần nữa.