Sau khi dựng sạp xong, Trần Hi lập tức lấy thực đơn mới , treo ở sạp, với , để cho chờ đợi lâu, hãy xếp thành hàng từng bước từng bước tiến lên, hôm nay chuẩn nhiều nguyên liệu nấu ăn lắm, đầy đủ.
Ngay cả Tam Hào tới ăn điểm tâm, cũng hàng dài xếp thành hàng cho kinh ngạc.
"Trần lão bản." Thật vất vả đến phiên , thổn thức với Trần Hi:" Hôm nay ăn cũng quá , thiếu chút nữa cho rằng bữa sáng ."
Trần Hi cho thêm một xâu gà bát bát: "Vậy , bảo đảm ai cũng đều phần."
Tam Hào Trần Hi là đang cảm tạ ngày hôm qua chân chạy vặt chuyến , thật cảm thấy đáng giá gì, chính là giúp chạy việc một chút, vốn cũng coi đó là chuyện to tát gì, nhưng nghiêm túc nhớ kỹ, Tam Hào cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhất là, Trần lão bản còn nhớ kỹ sở thích của , đưa những thứ mà thích ăn nhất.
Chỉ là…
Quá nhiều , chỗ , chỉ thể bưng bát ăn.
"Trần lão bản." Tam Hào cơm nước xong xuôi, đưa đề nghị của : "Cửa hàng hai mươi sáu mới thể mở, nhanh lên một chút , thấy những nhiều quá, chỗ , thì ảnh hưởng đến việc ăn lắm.
Hắn , cũng là ngầm khen Trần Hi ăn .
"Hai mươi sáu chắc chắn sẽ khai trương đúng giờ." Trần Hi lớn tiếng : "Tiểu ca ngàn vạn đừng quên, hôm đó quà cửa hàng, còn sản phẩm mới mắt, nếm thử."
Tam Hào đồng ý, còn hứa hẹn đến lúc đó sẽ năn nỉ công tử nhà cùng .
Trần Hi ước gì nhiều đến ủng hộ, đương nhiên đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-155.html.]
"Ta cảm thấy ăn ngon hơn Khánh Phương Lâu…"
"Ta cũng cảm thấy đây còn rẻ hơn Khánh Phương Lâu!"
Trong các thực khách, ít khách quen ăn quen, cũng thực khách mới danh nên tìm đến.
Trần Hi thỉnh thoảng chuyện với , trong lòng cũng nắm chắc hơn.
Đương nhiên cũng hương vị nhà nàng bằng Khánh Phương Lâu, nàng xong cũng bình tĩnh, phản ứng quá lớn - - củ cải trắng đều sở thích riêng, miệng khó , luôn luôn thích hương vị nhà nàng, nàng cũng chỉ thể men theo hương vị mà đại chúng thể dễ dàng tiếp nhận nhất.
Có thích, đó là chuyện thể bình thường hơn.
Chỉ cần tới quấy rối, nàng đều hoan nghênh.
phản ứng của thực khách, phần lớn đều hài lòng.
Hiện tại, điều duy nhất nàng cần lo lắng chính là Khánh Phương Lâu sẽ bởi mà gây phiền toái cho nàng.
Chẳng qua là nàng cũng chuẩn tâm lý, suy nghĩ kĩ càng xem nên ứng phó như thế nào , một bước nguy hiểm khá lớn hơn một chút, nhưng...
Nhìn thực khách vẫn xếp hàng chờ mua gà bát bát mắt, Trần Hi cảm thấy, mạo hiểm vẫn đáng giá.
Mạo hiểm và cơ hội cùng song song tồn tại, điều đạo lý.
Bên phía Nam thị , việc buôn bán vô cùng phát đạt, mãi cho đến nửa buổi trưa cũng kết thúc, Trần Hi lập tức tạm thời quyết định hôm nay huyện học, vẫn bày sạp ngay ở bên Nam thị - - dù cũng sắp bán hết, vì chạy xa tới một chỗ khác mà còn dọn quán một nữa, bằng cứ ở chỗ bán đến khi kết thúc, còn bớt bao nhiêu việc.
Bởi vì sang bên huyện học, sáng sớm ngày hôm bán hàng ở Nam thị, Tam Hào lập tức tìm nàng oán giận, hôm qua nhiều học sinh tổ chức thành đoàn đến ăn gà bát bát cùng mì ống canh chua nhà nàng, kết quả trưa hôm qua nàng qua, là tiếc nuối.
Trần Hi giải thích: "Hôm qua bên nhiều thực khách quá, nhất thời bận rộn nên ."