Lục Thời Nghiễn còn đang chờ nàng trả lời, cũng thẳng nàng.
Sau đó...
Xe lừa chở Trần Hi qua cửa nhà họ Lục, ánh mắt hai bất ngờ tách rời.
Trơ mắt mặt Trần Hi chút đổi, giống như thấy lời , ngang qua cửa nhà , Lục Thời Nghiễn: "?"
Nàng chuyện với ?
Khuôn mặt Lục Thời Nghiễn vốn trắng như tuyết, giờ càng trắng hơn vài phần.
Cơn gió lạnh lẽo thổi xuyên qua con đường lớn, khiến thêm phần lạnh buốt tâm can.
Trần Hi giữ nguyên ánh mắt theo Lục Thời Lục Thời Nghiễn, mãi đến khi Lục Thời Nghiễn tường vây thế, Trần Hi lúc mới đột nhiên hồn: "Cha ơi, dừng xe!"
Cha Trần và Trần căn bản kịp phản ứng.
Đừng hai ông bà già bọn họ, ngay cả Trần Hi cũng kịp hồn.
Cha Trần vội vàng ghìm chặt dây cương, bảo con lừa dừng .
Sau khi xe dừng hẳn, Trần Hi nhảy xuống từ xe lừa.
Mẹ Trần chút lo lắng: "Tiểu Hi…"
Trần Hi với bà : "Không , con xem chuyện gì, hai về nấu cơm , con sẽ về ngay."
Hiện tại cha Trần và Trần tín nhiệm khuê nữ, hơn nữa lúc khuê nữ cố ý với bọn họ, những chuyện liên quan đến Lục gia và Lục Thời Nghiễn, đều do chính nàng xử lý, bảo bọn họ cần quan tâm, hai ông bà liền gật đầu.
Lúc vội vàng lái xe lừa về nhà, thấy, còn hỏi cha Trần và Trần: "Các ngươi từ hôn cùng Lục tiểu tử , Lục tiểu tử còn cái gì cùng Trần Hi chứ?"
Mặt cha Trần chút đổi, chỉ , nếu bà tò mò thì cứ hỏi Lục Thời Nghiễn, dù nhà bà cũng gần nhà họ Lục.
Người nọ mất mặt, bĩu môi gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-147.html.]
Tâm tình Trần Hi chút phức tạp, nàng ở cửa nhà Lục gia, để tránh việc Lục Thời Nghiễn giống như lúc , nàng cố ý ở đường, đến quá gần mặt .
Thấy Trần Hi trở về, gương mặt Lục Thời Nghiễn căng thẳng.
Hôm nay nàng trở về sớm một chút, trời còn tối, nhưng mặt trời cũng lặn.
Ánh chiều tà rực rỡ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Lục Thời Nghiễn, giảm bớt phần nào khí chất lạnh lùng của , thêm vài phần sinh khí, khiến ngũ quan càng trở nên sắc nét, trông tuấn tú.
Đây là đầu tiên Trần Hi cơ hội đánh giá rõ ràng như kể từ lúc xuyên qua đây - - trừ lén lút đến nhà lúc thì tính.
Không thể , ngũ quan của Lục Thời Nghiễn thật sự ưu việt.
Đẹp đến mức chút chân thật.
Chỉ điều quá mỏng manh.
Trên mặt huyết sắc, còn lạnh lùng thích , lúc khác cũng chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt.
Ngay cả quần áo cũng giống như là treo ở , gió thổi qua là như thể sẽ tan biến, giống như, thuộc về thế giới , là tiên đồng trời chỉ uống sương sớm?
Ý nghĩ khiến cho Trần Hi vô thức nhíu mày - - đây là dấu hiệu .
Không mời đại phu nhiều ? Chẳng lẽ uống thuốc đàng hoàng?
Bị nàng chằm chằm như , Lục Thời Nghiễn kinh ngạc một lát, đột nhiên đầu ho khan.
Lông mày Trần Hi nhíu chặt: "Gió lớn như , ngươi đừng ở nơi đầu gió."
Lục Thời Nghiễn đang ho ngừng, sắc mặt đột nhiên đổi, chỉ là ho quá dữ dằn cho nên căn bản để ý tới lời của Trần Hi.
Trần Hi chần chờ một lát, tiến lên đỡ .
Lục Thời Nghiễn nghiêng , vặn né tránh tay nàng.
Trần Hi: "..."
Nàng giật , đó tự nhiên thu tay , theo bản năng lui về phía một bước, kéo dài cách với .
Liếc thấy hành động của nàng, mắt Lục Thời Nghiễn lóe lên, ho càng dữ dội hơn.