Khánh Phương Lâu dù sao cũng đã tồn tại sừng sững mấy chục năm, lại là do truyền nhân ngự trù thành lập, ở huyện Duy và thậm chí các thành xung quanh đều nghe đến tiếng tăm của Khánh Phương Lâu, cách nói này của Trần Hi quả thật không dễ khiến người ta tin tưởng.
Nhưng mọi chuyện đều phải có bằng chứng, nhất là với các học trò trẻ này, họ rất coi trọng công lý và bằng chứng, nên lúc này không ai lên tiếng.
Trần Hi đương nhiên biết nếu chỉ dựa vào mấy câu nói của nàng thì không thể khiến người ta tin phục.
Ngươi có thể tự mình đi đến Khánh Phương lâu hỏi." Trần Hi nói: "Ngươi đi tìm thiếu đông gia của Khánh Phương lâu, hoặc là tùy tiện tìm một quản sự, dầu ớt của tửu lâu bọn họ có phải mua từ Trần Ký hay không, gà bát bát và dầu ớt có phải được Trần Ký tặng hay không, ngươi có thể đi hỏi thử xem."
Thấy nàng tự tin như thế, Mạnh đại tức phụ lại có chút d.a.o động.
Nhưng nàng ta nghĩ lại, có thể Trần Hi đang lừa mình, cho rằng nàng ta không dám đi, cố ý nói như vậy.
Không nghĩ tới, tiểu nha đầu này lại có tâm cơ sâu như vậy!
Không trách được sao lại có thể làm các học trò này vây quanh nàng như thế.
Nàng ta đang muốn nói muốn đi hỏi thì lập tức đi hỏi, nhưng trước khi lời nói ra khỏi miệng, hiếm khi nàng ta nghĩ thông minh một chút: "Tại sao ta phải nghe ngươi đi hỏi giúp ngươi, chẳng phải nên là ngươi tự đi hỏi sao?"
Trần Hi: "Nhưng, vẫn là tại ngươi nói xấu ta, ngươi nói xấu ta thì phải đưa ra chứng cứ chứ, nếu không, ta cũng có thể nói ngươi trộm tiền của ta đấy! Người cứ đưa ra chứng cứ đi, chứng minh bà không trộm."
Mạnh đại tức phụ: "..." Nha đầu c.h.ế.t tiệt này thật sự đúng là miệng lưỡi sắc bén!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-142.html.]
Ngay tại khi nàng ta cắn răng nói nàng ta sẽ đi hỏi xem sao, đến khi nàng ta tìm ra chứng cớ, để cho con nha đầu c.h.ế.t tiệt này quỳ xuống dập đầu cầu xin nàng ta tha thứ!
Nàng ta còn chưa kịp mở miệng thì…
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?"
Giọng nói của Tam Hào từ bên ngoài truyền đến: "Sao lại vây quanh ở đây, Trần lão bản lại ra sản phẩm mới sao?"
Giọng của Tam Hào vang dội sắc nhọn, lập tức phá vỡ bầu không khí khẩn trương này.
Tam Hào chen ra một con đường, lôi kéo công tử nhà mình đi vào: "Trần lão bản, hôm nay công tử nhà ta bị phu tử giữ lại, đến muộn rồi, món gà bát bát còn không? Mau cho chúng ta... A? Thất công tử, Chu tứ công tử? Các ngươi tới tìm Thịnh công tử sao? Thịnh công tử còn đang tán gẫu văn chương cùng phu tử, sợ là phải đợi thêm lát nữa.
Thất công tử chính là vị công tử trẻ tuổi vừa mới nói đến sản phẩm mới của Khánh Phương Lâu, họ Tề, ở nhà đứng hàng thứ bảy, nhưng Tề Thất công tử rất khó đọc, cho nên liền gọi hắn ta là Thất công tử.
Chu Tứ là người hầu của Thất công tử.
Tam Hào rất thông minh, vừa nói xong liền phát hiện ra bầu không khí ở hiện trường không thích hợp lắm, lập tức chen người đến trước sạp, nhìn xung quanh, cau mày hỏi Trần Hi: "Trần lão bản, đây là làm sao vậy?"
Trần Hi cười cười với hắn ta: "Khánh Phương lâu ngày hôm qua mới cho ra mắt món gà bát bát, vị đại thẩm này, nói ta học trộm công thức nấu ăn của Khánh Phương lâu, nàng ta làm Thanh Thiên đại lão gia thảo phạt ta ở chỗ này, nói ta là kẻ trộm không biết xấu hổ."
Nàng nói một cách tùy ý, không biết còn tưởng rằng nàng đang nói người khác.
Người bản địa ai mà không biết Khánh Phương Lâu là nơi có thế lực thế nào, bị gán cho tội trộm học món mới của Khánh Phương Lâu, vậy thì hoàn toàn đừng mong có thể lăn lộn ở đây nữa, thế mà giọng điệu của Trần Hi lại thoải mái, thần thái tự nhiên như vậy.
Tam Hào gãi gãi đầu: "Nhưng Trần lão bản không phải đã bán món gà bát bát mấy ngày rồi sao? Ta đã ăn mấy ngày rồi, sao lại nói ngươi trộm học được?"