Không ít người trong thôn đã làm xong cơm tối,cầm bát ăn ở đầu làng vừa ăn vừa trò chuyện, thấy một nhà Trần Hi giờ này mới trở về, có người kêu một tiếng: "Lão Trần, định phát tài à, càng ngày càng về muộn.”
Cha Trần cười ha ha hai câu, cũng không nói gì.
Nghe giọng điệu của mấy người đó không có ác ý, Trần Hi cũng không chú ý, ngay khi cô thu hồi tầm mắt muốn nói với Thập Bát Nương và Hạ nhị ca rằng cơm tối hôm nay ăn ở nhà nàng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lục Thời Nghiễn đứng ở cửa, đang nhìn nàng.
Trần Hi: "...”
Nàng hơi ngẩn người, theo bản năng muốn tránh ánh mắt, nhưng nghĩ lại, nàng đâu làm gì sai, tại sao phải chột dạ né tránh ánh mắt hắn chứ?
Lúc trước hắn còn cố ý lừa nàng, giờ lại chột dạ lùi bước, chẳng phải là không đánh đã khai sao?
Nghĩ như vậy, nàng liền dùng vẻ mặt bình tĩnh đối diện với ánh mắt của hắn.
Lục Thời Nghiễn: "...”
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng một lúc lâu, sau đó cụp mắt, dời tầm mắt.
Trần Hi hơi mở to mắt, cảm thấy rất quỷ dị.
Hắn tránh né cái gì?
Không muốn nhìn thấy nàng?
Nghĩ lại, cũng đúng thôi.
Hơn nữa khi xe lừa chạy qua Lục gia, cả người Lục Thời Nghiễn đều đã biến mất khỏi tầm mắt nàng, Trần Hi liền thuận thế thu hồi tầm mắt, nói với Thập Bát Nương: "Thập Bát Nương, hôm nay đa tạ ngươi và Hạ nhị ca đã hỗ trợ, cơm tối ăn ở nhà ta đi.”
Thập Bát Nương vốn định từ chối, Trần Hi lại nói: “Nếu không thì cha mẹ ta sẽ rất áy náy, ta cũng sẽ cảm thấy rất khó xử.”
Cha mẹ Trần cũng thuận thế phụ họa, mời hai người về nhà ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-135.html.]
Thập Bát Nương từ chối không được, sau khi nhìn nhị ca một cái, mới gật đầu: "Vậy được rồi.”
Người cùng thôn đều biết mấy ngày nay hai nhà qua lại rất gần gũi, nghe nói như thế, cũng không có phản ứng gì đặc biệt lớn, chỉ là có người trong lòng thì thầm chậc chậc, lúc trước Trần gia cướp việc làm ăn bánh ngọt, Hạ nhị ca cũng không dễ nói chuyện như vậy, cũng không biết Trần Hi rốt cuộc đã dùng quỷ kế gì, cư nhiên làm cho Hạ nhị ca quên thù hận lúc trước.
Vậy thì thôi, nghe nói Hạ nhị ca còn giúp Trần gia lên núi chặt trúc, cưa ống trúc.
Hôm nay lại vào thành giúp đỡ cửa hàng mới thuê, chẳng lẽ Hạ nhị ca coi trọng Trần Hi?
Cũng không thể.
Lúc trước Hạ nhị ca không phải rất chướng mắt diễn xuất của Trần gia sao, cũng không thích Trần Hi.
Sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?
Trong lòng người trong thôn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhưng trước mặt, cũng không có ai nói gì.
Lục Thời Nghiễn nghe bọn họ nói chuyện, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn.
Xem ra hôm nay cũng không thích hợp đi tìm nàng nói chuyện.
Hắn đóng cửa, xoay người trở về, toàn bộ quá trình cũng không nói một câu nào.
Trần Hi cũng không biết vừa rồi Lục Thời Nghiễn muốn tìm nàng nói chuyện, nàng đang vui vẻ vì Thập Bát Nương chịu về nhà nàng ăn cơm.
Lúc ở trong thành nàng đã lên kế hoạch trước, mang về hai hũ rượu, hôm nay sẽ mở một hũ để chiêu đãi Hạ nhị ca.
Ngoài rượu, còn có thịt.
Bữa tối hôm nay đặc biệt phong phú.
Bởi vì hai nhà ăn cơm xong còn muốn tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, cho nên lúc cơm tối cũng không có uống quá nhiều rượu, chỉ có Hạ nhị ca và cha Trần đối ẩm mấy chén, chủ yếu là ăn thịt.
Biết Hạ nhị ca thích ăn gà bát bát, Trần Hi cố ý làm rất nhiều gà bát bát làm đồ nhắm rượu cho Hạ nhị ca và cha Trần, sau khi cơm nước xong, lúc Hạ nhị ca và Thập Bát Nương rời đi, nàng còn cố ý chuẩn bị hai ống trúc lớn gà bát bát mang về cho Hạ nhị ca làm đồ ăn khuya - - trở về phải giúp Thập Bát Nương làm bánh ngọt, nói không chừng còn phải tiếp tục làm ống trúc, làm thêm cơm.
Hạ nhị ca đã vô cùng quen thuộc với tính tình của Trần Hi và cha mẹ Trần, biết mình không cần, Trần Hi cũng sẽ đưa về nhà cho mình, dứt khoát sảng khoái nhận lấy ngay tại chỗ.