Tâm tình Thập Bát Nương hơi kích động, mím môi gật gật đầu.
Kích động trong chốc lát, nàng ấy lập tức bình tĩnh lại, cùng Trần Hy bàn về kỹ thuật làm điểm tâm: “Hai hôm nay ta thử thêm nước quả sa vào, nhưng vị quá nhạt, ăn không ngon lắm...”
Nghe nói như thế, Trần Hi càng bội phục Thập Bát Nương.
Nàng ấy còn sáng tạo nhiều hương vị khác, không chỉ có hạt quả!
Thật tài giỏi!
Trần Hi nghĩ đến điều gì đó, nói với Thập Bát Nương: "Hạ nhị ca thường xuyên lên núi, ngươi bảo hắn giúp ngươi tìm quả mâm xôi trên núi, hái một ít đem về, thêm mật ong hoặc là đường trắng, xào thành mứt hoa quả, rưới lên trên, thử xem?"
Nói xong nàng lại nói: "Quả mâm xôi có hình dạng đẹp mắt, màu sắc tươi đẹp, cũng có thể trang trí toàn bộ bên trên điểm tâm... Quả sa cũng có thể làm mứt sa, vị sẽ đậm hơn, ngươi thử xem...”
Ánh mắt Thập Bát Nương sáng lên, trong đầu nhất thời đã nảy ra vài ý tưởng.
“... Còn nữa." Trần Hi nghĩ nghĩ, lại nói: "Ngươi mua chút trà xanh Long Tĩnh hoặc Mao Tiêm, xay thành bột mịn, trộn lẫn trong bột mì, làm như vậy bánh ngọt sẽ có hương trà nhàn nhạt, đoán chừng những người đọc sách sẽ rất thích.”
Thập Bát Nương: "...!”
Đúng rồi!
Trần Hi sao lại thông minh như vậy!
“Ta, ta đều nhớ kỹ rồi..." Thập Bát Nương vô cùng kích động, cầm lấy tay Trần Hi:" Ngươi cũng quá lợi hại rồi đó, sao có thể có nhiều ý tưởng như vậy? Ta cũng không nghĩ tới.”
Chỉ là mượn sự chênh lệch tin tức mà thôi, Trần Hi bị khen cảm thấy rất chột dạ: "Ta chỉ là dựa vào chút mẹo vặt, không đáng gì, ngươi mới thật sự có bản lĩnh, người có thực tài mới là giỏi nhất.”
Bất cứ lúc nào, kỹ năng bản thân vững chắc và không thể dễ dàng bị thay thế mới là nền tảng để đứng vững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-133.html.]
Nàng chỉ chiếm ưu thế từ thông tin tương lai, không có kỹ năng gì đặc biệt, nhiều thứ người khác dễ dàng học theo và thay thế nàng, đừng nói đâu xa, ngay cả món Thư Phù Lôi ăn được mà nàng đều làm không được, chỉ nhờ vào chút mẹo vặt mà thôi.
Ví dụ như dầu ớt, ngay từ đầu nàng đã không dám bán độc quyền, Triệu Tử Kỳ của Khánh Phương Lâu vừa tìm tới nàng, nàng lập tức thuận nước đẩy thuyền bán dầu ớt đi, kiếm được một số tiền lớn không nói, còn bán cho Triệu Tử Kỳ một ân tình, lại còn tạo quan hệ tốt cùng Khánh Phương Lâu, sau đó cũng dễ tiếp tục hợp tác.
Nàng chủ yếu dựa vào sự chênh lệch thông tin để kiếm tiền.
Người khác không biết, nhưng nàng phải tự biết mình, không thể vì đến từ tương lai mà tự cao tự đại, coi thường người khác.
Nàng cũng không nghĩ sẽ trở thành phú bà quốc gia như Thập Bát Nương sau này, hay là thương nhân nổi tiếng vang danh.
Nàng chỉ muốn kiếm một khoản tiền đủ cho cả nhà sống sung túc, sau đó an nhàn hưởng thụ cuộc sống.
À đúng rồi, còn muốn trở thành trợ thủ của nữ chính, dựa vào hào quang của Thập Bát Nương mà sống cuộc đời giàu sang phú quý, như vậy nàng đã thỏa mãn rồi.
Nhưng Thập Bát Nương lại không nghĩ vậy.
“Trần Hi, ngươi rất lợi hại." Thập Bát Nương nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Ta rất bội phục ngươi, ngươi cũng phải tin tưởng chính mình.”
Vừa rồi còn khuyên người khác phải tự tin, sao đến trên người mình, lại tự hạ thấp mình như vậy?
Trần Hi cũng không biết giải thích thế nào với Thập Bát Nương, nhưng nàng ấy tin tưởng và công nhận mình, Trần Hi thật sự thấy xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu: “Được, ta... ta sẽ cố gắng.”
“Không phải cố gắng!” Thập Bát Nương nghiêm túc nói: “Ngươi chắc chắn làm được!”
Trần Hi: "... Được."
Hôm nay xuất phát sớm, vào thành, Thập Bát Nương không tách ra ngay mà theo cùng đến cửa tiệm mà Trần Hi thuê ở ngõ Lục Đạo.
“Ta cũng muốn xem tiệm ngươi thuê, trước tiên ta muốn quan sát học hỏi một chút.” Thập Bát Nương vui vẻ nói.
Trần Hi đương nhiên rất hoan nghênh.
Đợi đến khi đến cửa hàng, Trần Hi cũng không vội vã đi Nam thị bán hàng, mà dẫn Thập Bát Nương đi quanh tiệm và sân.