Trần Hi đành : "Vậy , cảm ơn Hạ nhị ca .”
Hạ nhị ca khoát tay lớn tiếng : “Mọi chiếu cố cho tử như , cũng gì thể cảm tạ,chỉ sức mạnh thôi, ngày mai qua giúp đỡ Trần thúc một tay.”
Thập Bát Nương mấy ngày nay ngày nào cũng xe lừa của Trần gia thành và khỏi thành, cả thôn đều , những lời Hạ nhị ca , cũng gì.
Chờ Hạ nhị ca , Trần Hi đoán chừng lượng dầu ớt, liền hai ông trúc đầy ắp gà bát bát dưa đến nhà Lý thúc mượn xe bò.
Người nhà Lý thúc đều phúc hậu, ngày hôm qua cũng giá cả của gà bát bát, thấy nàng đưa đến nhiều như , ngay từ đầu định lấy, nhưng khi Trần Hi ba đẩy bốn đẩy, rằng nếu Lý thúc nhận, nàng cũng tiện mượn xe nữa, lúc mới nhận.
Lý thúc , ngày gia đình nàng dùng xe, chỉ cần rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng thể dùng.
Đã hẹn xong, sáng mai cha nàng sẽ đến dắt bò và lái xe, Trần Hy vội vã về nhà.
Nàng chân , chân lão Lý thúc liền thở dài.
Tiểu nha đầu nhanh nhẹn nhu thuận như , từ hôn nhất định là do hai vợ chồng lão Trần chủ!
Dầu ớt khi chế biến xong mùi nồng, khi đóng gói xong, hôm qua Trần Hi dọn dẹp đun một nồi nước lớn để tắm gội, khi tắm rửa xong xuôi thì nàng mặc bộ quần áo mới mua hôm nay.
Lúc cả nhẹ nhàng khoan khoái chuẩn ngủ, liếc tới bộ áo bông nam buổi chiều mua ở cửa hàng may sẵn.
Nụ nhẹ môi Trần Hi bỗng khựng .
Hôm qua suýt nữa bắt, Lục Thời Nghiễn còn đoán là nàng, hôm nay đưa đồ, lắm ?
Nhờ Thập Bát Nương chuyển giúp?
Tìm thầy thuốc hỏi thuốc đành, tính mạng quan trọng, dễ giải thích, nhưng gửi áo, nàng thể giải thích với Thập Bát Nương đây?
Chẳng sẽ hiểu lầm ?
Trần Hi khỏi nhíu mày.
Đứng một hồi lâu, cơn mơ màng khi tắm nóng xông lên đầu tan biến, Trần Hi đưa tay vỗ nhẹ lên trán: “Thật là ngốc quá!”
Nàng quyết định cứ ném áo bông sân, cần gõ cửa, chạy , Lục Thời Nghiễn thể là ai đưa tới chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-131.html.]
Hắn cũng thể khắp thôn hỏi thăm ?
Cho dù gặp mặt nàng để hỏi, nàng nhất quyết thừa nhận, còn thể gì nàng?
Hơn nữa, chán ghét chính , sẽ khả năng tới tìm nàng.
Nghĩ như , Trần Hi dùng khăn vải quấn tóc còn ẩm, cầm áo bông về phía Lục gia.
Đến nơi, nàng giơ tay ném áo bông từ tường viện .
Áo bông rốt cuộc cũng nặng, lúc rơi xuống đất phát một tiếng rầm trầm đục khiến Trần Hi kinh ngạc, vội vàng nhanh chóng đầu chạy — về ngủ ngay thôi, ngày mai còn nhiều việc !
Lục Thời Nghiễn đang ngủ, thấy tiếng động lớn, liền bật dậy giường, mặt đầy vẻ hốt hoảng…
Một lúc lâu , Lục Thời Nghiễn mới tỉnh táo , ôm n.g.ự.c ho ngừng.
Vừa ... Là động tĩnh gì ?
Lục Thời Nghiễn ho, ngoài.
Cái gì rơi xuống ?
Cành cây gió thổi gãy?
Hay một con vật nhỏ rơi xuống sân?
Bỗng dưng, Lục Thời Nghiễn nghĩ tới điều gì, khoác thêm áo khoác, bước nhanh ngoài.
Màn đen đặc, trăng, gió lạnh mùa thu se sắt, Lục Thời Nghiễn theo bản năng khép áo ngoài đang khoác .
Hắn xem xét nơi, thấy một bọc đồ lạ giữa sân từ cửa cổng nhà chính.
Lục Thời Nghiễn mặt mày căng thẳng, khẽ giật giật.
Hắn tới, nhặt lên và mở .
Thấy bên trong là chiếc áo bông mới, Lục Thời Nghiến: “...”
Gió lạnh thấu xương, tiếng ho khan của Lục Thời Nghiễn càng lúc càng rõ ràng.
Sắp chuyển trời , gió thổi mạnh lạnh buốt, Lục Thời Nghiễn đợi lâu ở bên ngoài, cầm áo bông trở về phòng.