"Đêm qua ngươi làm gì mà khuya vậy? Nửa đêm lại đi thả diều à?" Hiện tại quan hệ của hai người đã thân cận hơn không ít, hơn nữa hôm qua Trần Hi lại quyết định buôn bán ống trúc cùng Hạ nhị ca, Thập Bát Nương hoàn toàn xeem Trần Hi trở thành người một nhà, nên lời nói cũng trở nên thân mật và thoải mái hơn.
Trần Hi mắt cũng không mở ra, dựa vào Thập Bát Nương ô ô lầu bầu: "Thuê cửa hàng cần phải sửa sang lại một chút, ngày hôm qua ta thức suốt đêm để thiết kế ra, hơi không tỉnh ngủ..."
Thập Bát Nương có chút kinh ngạc, Trần Hi hiện tại ngay cả cái này cũng biết làm?
Thật lợi hại!
Hơn nữa, Trần Hi đổi sang kinh doanh vị cay mới bao lâu, ấy vậy mà đã thuê được cửa hàng rồi.
Thập Bát Nương cẩn thận nhớ lại hành động mấy ngày nay của Trần Hi, lại càng bội phục nàng.
Nhìn người đang nhắm mắt ngủ bù, Thập Bát Nương giật mình một lát, yên lặng nghiêng sang bên cạnh nàng một chút, để cho nàng dựa vào thoải mái hơn một chút, sau đó càng săn sóc không nói chuyện với nàng nữa, để tránh làm ầm ĩ khiến nàng không thể ngủ bù.
Nàng ấy cần phải học tập Trần Hi, dũng cảm sáng tạo, dám thách thức khả năng vô hạn.
Nghĩ như vậy, Thập Bát Nương càng hăng hái hơn.
Nàng ấy đang thử nghiệm các món bánh mới ngoài Thư Phù Lôi theo công thức của Trần Hi, bây giờ đã có chút thành quả, không lâu nữa sẽ đưa ra bán.
Nghĩ đến lượng tiêu thụ của Thư Phù Lôi những ngày này, Thập Bát Nương nhịn không được mà cảm thấy chờ mong.
Chờ kiếm được tiền, nàng ấy cũng thuê một cửa hàng, tốt nhất là có thể ở gần cửa hàng của Trần Hi một chút, như vậy cũng có thể tìm nàng thảo luận bất cứ lúc nào, Trần Hi thông minh như vậy, khẳng định sẽ suy nghĩ chu đáo toàn diện hơn so với nàng ấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-127.html.]
Đến lúc đó các nàng cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau sống những ngày tốt lành, chỉ là hơi ngẫm lại một chút, khóe miệng Thập Bát Nương liền nhịn không được giương lên.
Sau khi vào thành, Trần HI và Thập Bát Nương tách ra, vừa đến Nam thị bày xong quán, ngay khi còn chưa có thực khách, Trần Hi lấy ra bản vẽ ra nói ý tưởng và cách thiết kế của mình lại một lần nữa cho cha Trần, bảo cha Trần đi tìm thợ làm trước, sau đó thì mua các vật liệu cần thiết.
“Bên này con và mẹ có thể ứng phó được." Trần Hi đưa hà bao cho cha Trần: "Cha mau đi đi, chuyện cửa hàng bên kia cũng không trì hoãn được.”
Cha Trần đương nhiên cũng biết nặng nhẹ, sau khi đi xách thêm hai thùng nước, lúc này mới đi về hướng cửa hàng bên kia -- những gì khuê nữ nói thì ông ấy đều nghe hiểu, nhưng ông ấy cũng phải căn cứ vào bản vẽ cửa hàng để cân nhắc cụ thể cách mở rộng cửa hàng như thế nào và mua bao nhiêu vật liệu thì hợp lý.
Cha Trần vừa đi chưa được bao lâu, Tam Hào đã hấp tấp chạy tới.
“Trần lão bản, hôm qua ngươi đi Thu Sơn lúc nào vậy! Chúng ta còn chưa gặp nhau đấy!”
Trần Hi: "Đến chân núi Thu Sơn cũng sắp trưa rồi, ta cũng không thấy hai người.”
Tam Hào tiếc nuối nói: "Ta thấy mấy tiểu thư cầm gà bát bát nhà các ngươi, lại ngại hỏi, một lúc lâu sau mới dám tới hỏi, lúc xuống chân núi thì đã không còn ai, không mua được.”
Nói rồi hắn ta đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế đẩu: "Cho ta một bát mì, thêm hai mươi xâu gà bát bát.”
Hôm qua không mua được, hôm nay phải bù lại, bằng không hắn ta xem như đã thua thiệt một trận.
“Hôm qua, chúng ta lên núi từ phía đằng sau." Tam Hào lại nói:" Ta hỏi người khác, mọi người đều nói không thấy ngươi.”
Lúc này Trần Hi mới nhớ ra, hôm qua quên nói địa điểm với Tam Hào.
Tuy nói là Thu Sơn, nhưng Thu Sơn lớn như vậy, chỉ riêng cửa lên núi cũng có bảy tám cái, cho dù là đường có nhiều người đi nhất cũng có ba cửa vào là Tiền Sơn, Hậu Sơn và miếu Thành Hoàng.
Nàng lập tức vui vẻ: "Hôm qua chúng ta ở chỗ Tiền Sơn, sợ là sai chỗ rồi.”