Lý Trụ thoáng cái đã bị dọa sợ.
Có người lớn tuổi đứng ra hòa giải, nói Lý Trụ nói chuyện quá đáng, vốn là người cùng thôn với nhau, nhà ai cũng không phải cửa hàng bách hóa, thiếu gì mua của nhà khác là chuyện bình thường.
Lý Trụ tự biết mình đuối lý, mặt mũi không chịu nổi, định nói thêm vài câu, nhưng đối diện với ánh mắt muốn g.i.ế.c người của Trần Hi, cuối cùng hắn ta chỉ hừ một tiếng, xoay người trở về.
"Nhị gia gia thật công bằng, nói cũng toàn lời công bằng, chẳng trách nhị gia gia sức khỏe vẫn tốt như vậy, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi." Trần Hi xoay người lập tức thay đổi sắc mặt, dịu dàng, ngọt ngào.
Người trong thôn vốn cảm thấy lệ khí trên người Trần Hi quá nặng, nhất thời có chút hoảng hốt.
Người vừa mới uy h.i.ế.p Lý Trụ, là Trần Hi trước mắt sao?
Nhị gia gia cũng không nói thêm gì, chỉ khoát tay bảo nàng đi làm việc.
Ông ta nhìn không ưa gì cách hành xử của Lý Trụ, cũng không thích chuyện nhà họ Trần từ hôn lúc trước, chẳng qua chính Lục tiểu tử cũng nói rằng Trần gia cũng không sai, chính hắn cũng không quan tâm việc này, Trần Hi lại là một tiểu cô nương tươi cười, cho nên ông ta cũng không nói thêm gì.
Vừa quẹo qua góc, còn chưa đến nhà Thập Bát Nương, đã thấy Hạ nhị ca đang vội vã bước nhanh về phía này, trông như đang có chuyện gấp.
Trần Hi chần chờ, gọi: "Hạ nhị ca?”
Trời tối, Trần Hi lại đứng sát vào chân tường, Hạ nhị ca đang vội vàng hoảng hốt, trong lúc nhất thời không thấy nàng, khi bị nàng gọi như vậy, mới nhìn thấy người: "Ngươi không sao chứ?"
Trần Hi kinh ngạc một lát, sau đó hiểu được hẳn là Hạ nhị ca nghe được tiếng tranh chấp giữa nàng và Lý Trụ.
“Ta không sao: " Trần Hi nói: "Hạ nhị ca đi đâu vậy?”
Hạ nhị ca không trả lời, liếc nhìn gà bát bát trong tay nàng, nhịn không được nuốt nước miếng: "Ngươi đây là định đi đâu vậy?"
Trần Hi cười nói: "Ta tới tìm Thập Bát Nương.”
Hạ nhị ca gật đầu: "À, vậy đến đây đi.”
Nói xong hắn ta xoay người mang theo Trần Hi đi về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-123.html.]
Trần Hi đi theo sau hắn ta: "Hạ nhị ca có việc thì cứ đi làm đi, ta biết đường mà."
Hạ nhị ca dừng bước, xua tay: "Không có chuyện gì quan trọng đâu.”
Trần Hi ngay từ đầu nghe không hiểu, đợi đến khi tới cửa nhà Thập Bát Nương, nàng mới đột nhiên nhận ra.
Hạ nhị ca vừa rồi vội vàng hoảng hốt, là muốn đi giúp nàng nói chuyện sao?
Nhưng Hạ nhị ca cũng không nói, tự mình hỏi, hẳn hắn ta cũng không nói.
Trần Hi vô cùng cảm kích, có ca ca như Hạ nhị ca, khó trách Thập Bát Nương lại tốt tính như vậy.
“Trần Hi, ngươi không sao chứ? "Thập Bát Nương nghe được tiếng bước chân, vội vàng từ phòng bếp đi ra.
“Không có việc gì: "Trần Hi lắc đầu, nói: "Cám ơn ngươi, Thập Bát Nương.”
Nói xong lại nhìn về phía Hạ nhị ca: "Cũng cám ơn Hạ nhị ca.”
Hạ Nhị ca biết nàng đã đoán ra, cũng không nói gì, chỉ thản nhiên phất tay, để hai người nói chuyện với nhau, rồi lại vào bếp tiếp tục bận rộn với công việc.
"Mau vào đi." Thập Bát Nương lôi kéo cánh tay Trần Hi: "Lại tới đưa gà bát bát cho chúng ta sao?"
Trần Hi gật đầu: "Ừ, vừa mới làm xong, ăn tết mà, ăn chút gì đó khác biệt."
Thập Bát Nương bật cười: "Ngày hôm qua đã đưa qua, hôm nay làm sao còn đưa nữa vậy!”
Hơn nữa gà bát bát không rẻ, hôm nay nàng ấy và Trần Hi cùng nhau dọn quán, biết giá cả thế nào, hai ống này, hắn là không ít tiền.
Hơn nữa đồ Trần Hi đưa cho bọn họ thì thịt ăn chiếm đa số, sẽ càng đắt hơn.
“Ta tới tìm ngươi đòi mấy cái Thư Phù Lôi." Trần Hi cười nói: "Tay không đến nhà thì không hay lắm."
Thư Phù Lôi thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ!
Thập Bát Nương biết tâm ý của nàng, nhưng lại không muốn chiếm tiện nghi của nàng: "Thư Phù Lôi thì để ta lấy cho ngươi, còn những thứ này... coi như ta mua, ta lấy tiền cho ngươi.”