Nhìn khuôn mặt xấu hổ đến mức hóa giận của Hoa thẩm, tâm tình Trần Hi cũng không tệ lắm.
Nàng vốn không định tính toán, so đo với những kẻ mượn cớ từ hôn mà bắt nạt gia đình nàng, nhưng nếu bọn họ chủ động đụng vào trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không khách khí.
Cho tới bây giờ nàng cũng không phải là người hiền lành gì.
Không chỉ có gây sự, còn thêm dầu thêm lửa: "Đúng vậy, nhà của ta ngay đối diện nhà các ngươi, cách được gần như vậy, bà nội các ngươi cũng không nỡ mua cho các ngươi, bà nội các ngươi không thương các ngươi rồi..."
Lần này bọn nhỏ oa một tiếng khóc oà lên.
Hoa thẩm hết cách, dỗ cũng không dỗ được, mà Trần Hi và mọi người đều đang nhìn.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Không chỉ có mấy người Trần gia, những người khác ở nhà nghe được động tĩnh cũng đi ra xem náo nhiệt, còn có người cười đùa, khuyến khích Hoa thẩm mua một ít cho mấy đứa nhỏ nếm thử, dù sao cũng không tốn bao nhiêu, ngày lễ mà.
Hoa thẩm thật sự không còn cách nào khác, bị lũ trẻ đeo bám, lại bị mọi người vây quanh cổ vũ, cuối cùng cắn răng, kéo lên một nụ cười không mấy dễ coi: “Được rồi, mua một ít vậy, bán thế nào đây?”
Giọng nói Trần Hi vang dội nói: "Nhà của ta bán nhiều loại lắm, sủi cảo canh chua thì mười sáu văn tiền một chén, mì ống canh chua chỉ mười văn tiền một chén, gà bát bát món mặn thì năm văn tiền một xâu, rau chay chỉ ba văn tiền hai xâu, thím muốn mua cái gì?"
Nghe được giá này khiến Hoa thẩm đau lòng không thôi.
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, nếu thu hồi thì xem như vứt hết mặt mũi, chỉ có thể kiên trì hỏi, những thứ này đều là cái gì.
Trong khoảng thời gian này Hoa thẩm cũng không vào thành, đương nhiên không biết sủi cảo canh chua và mì ống canh chua là cái gì, lại càng không biết gà bát bát là cái gì, làm ăn buôn bán mở cửa đón khách tứ phương, tự nhiên không thể là người nhỏ nhen không rộng lượng, Trần Hi liền giải thích với Hoa thẩm một chút, rốt cuộc những thứ này là gì..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-120.html.]
Người xem náo nhiệt nhiều, Trần Hi cố ý nâng cao âm lượng giới thiệu.
Hoa thẩm vừa nghe, có chủ ý: "Ta hôm nay vừa nhào bột chuẩn bị làm sủi cảo, nhân đều đã băm xong rồi, như vậy đi, ta không cần sủi cảo, ngươi cho ta một chén canh chua của ngươi, ta tự nấu sủi cảo nhà mình, cái này bán thế nào?"
Trần Hi cười tươi nói: "Mua riêng bát canh thì tám văn tiền một phần.”
Hoa thẩm biến sắc: "Một chén canh đắt như vậy sao?”
Trần Hi lớn tiếng nói: "Ta dùng gia vị thượng hạng, còn là dầu lạc nguyên chất, thêm vừng và lạc, đều là đồ chất lượng tốt, làm ra cũng rất công phu, đương nhiên không rẻ, Khánh Phương lâu còn mua dầu ớt của ta, một bình ta đều lấy giá bốn lượng bạc đấy, đây đã là giá ưu đãi cho bà con hàng xóm rồi… Thím à, mấy đứa cháu sắp khóc đến ngất rồi, thím không định dỗ nó à”
Bốn lượng bạc? Một bình?
Không chỉ Hoa thẩm mà những người khác cũng rất là khiếp sợ.
Nhưng vừa nghĩ đến việc bỏ tám văn tiền mua bát canh, Hoa thẩm vẫn thấy đau lòng, nhưng cháu trai thật sự sắp khóc ngất, bà ta vội vàng dỗ hắn trước: "Đừng khóc đừng khóc, ta mua ngay đây, mua ngay đây!"
Nói rồi cắn răng nói với Trần Hi: "Chúng ta muốn một bát canh.”
Trần Hi cười: "Được.”
Trần Hi trực tiếp cho xe lừa dừng ngay trước cửa nhà.
Nước canh rất ngon, chỉ cần cho chút đồ ăn kèm và thêm một muỗng dầu ớt là được.
“Lúc ăn, cho thêm hai muỗng canh nước luộc sủi cảo, hòa tan, nước canh sẽ thành." Trần Hi đưa cho Hoa thẩm, sau đó nói cho bà ta cách ăn: "Ta không pha sẵn cho thím, vì sủi cảo nhà bà chắc còn chưa gói xong, pha sẵn chờ đến khi gói xong sủi cảo và nấu chín thì nước canh sẽ nguội, đến lúc đó hâm nóng lại thì hương vị không bằng lúc mới pha.”
Hoa thẩm vốn định nói, sao không thêm nước canh cho bà ta, nghe Trần Hi nói như thế, sắc mặt lúc này mới dễ nhìn một chút, bà ta nhìn chằm chằm đáy bát một chút: "Đây chính là loại dầu ớt mà ngươi vừa mới nói, bán bốn lượng bạc một bình đây sao?"