Lúc thôn, nàng còn đang suy nghĩ, khí lực của Hạ nhị ca cũng lớn thật, một cành đại thụ lớn như , thể so với một gốc cây bốn năm năm tuổi, nhưng vẫn thể một kéo lê mà thở dốc như .
Cha và ca ca hai cùng lên núi mới thể khiêng về một cây trúc.
Bỗng dưng, nàng nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt sáng lên.
Sau khi tính toán trong lòng một chút, nàng một kế hoạch tổng quan, ở đằng vui vẻ.
Hôm nay trở về sớm, hơn nữa rốt cuộc cũng là ngày tết, tiền tiền thì nhà nhà cũng đều bận rộn với việc tận hưởng ngày lễ tết cùng trong gia đình, bây giờ hoặc là leo núi, hoặc là dán giấy diều và đưa trẻ thả diều, giống như những ngày , cổng làng còn tụ tập đông như .
Trong sự yên tĩnh, cũng sự yên bình.
Lần đầu tiên khi thôn mà ai chằm chằm, Trần Hi thèm để ý ánh mắt cũng tự giác cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Không ai chú ý, nàng cũng hề cố kỵ, nghiêng đầu Lục gia.
Cánh cửa đóng kín, thấy gì.
Trần Hi một chút lập tức thu hồi tầm mắt - - Thập Bát Nương , hôm nay Hạ nhị ca thành mời đại phu đến khám bệnh, Hạ nhị ca còn thể nhàn nhã núi đốn củi, đoán chừng cũng sẽ chuyện gì, nếu thật sự việc thì Thập Bát Nương nhất định sẽ với nàng.
Lúc xe lừa sắp qua nhà họ Lục, Trần Hi liếc một bó thù du lớn đang đặt xe.
Đây là do nàng thuận tay hái đường từ Thu Sơn trở về, cũng dầu ớt chiên mà cô mới còn dư .
Không trong đầu nghĩ tới cái gì, Trần Hi ma xui quỷ khiến vươn tay cầm lấy một cành thù du lớn, giơ tay ném trong tường viện Lục gia.
Thù du trừ tà.
Nàng cọ hào quang của nữ chính, phận của nàng chuyển biến hơn ít, cũng để cho Lục Thời Nghiễn xua tà, nhanh thoát khỏi mệnh của nhân vật đưa so sánh, như thì nàng cũng cần lo lắng ngày nào đó nội dung vở kịch kéo vực sâu.
Lục Thời Nghiễn đang thu dọn củi lửa do Hạ nhị ca đưa tới trong sân, động tĩnh từ xe lừa, đang do dự nên gần cửa quan sát thêm một chút , một thứ đột nhiên từ trời giáng xuống, đập đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-119.html.]
Lục Thời Nghiễn nhíu mày, tưởng là tiểu tử nhà ai bướng bỉnh nghịch ngợm ném đồ lung tung, cúi đầu xuống thì thấy là một cành thù du đầy quả đỏ.
Lục Thời Nghiễn: "...?"
Lúc quẹo trong thì gặp Hoa thẩm xuống ruộng để hái rau về nhà nấu cơm.
Trần Hi thấy, nhưng ý định chào hỏi.
Hoa thẩm thì tự nhiên như , với cha Trần: "Hôm nay cũng về sớm như , ăn chứ?"
Trước khi cha Trần mở miệng, Trần Hi liền : “Cũng bình thường thôi, kiếm đồng tiền vất vả, hôm nay lễ lạt gì nên về sớm một chút.”
Người đời thường ghét kẻ , kẻ , việc buôn bán nhà kiếm , cần thiết cho ngoài .
Thái độ của Hoa thẩm thể là hơn nhiều so với mấy ngày , còn những lời lẽ chua ngoa, cũng cạnh khóe nữa, : “Vậy cũng hơn những ở nhà như chúng , kiếm chút nào thì chút …”
Thấy bà ngừng liếc , Trần Hi chút cảnh giác.
" ." Hoa thẩm do dự chốc lát, bộ lơ đãng hỏi: "Chị Trần , mấy ngày nay nhà các món gì mà thơm thơm cay cay, mấy tên bướng bỉnh trong nhà thèm ăn mấy ngày , hôm nay ăn tết cho nên mặt dày hỏi một chút..."
Chuyện liên quan đến việc ăn của gia đình, Trần cũng dám tự tiện chủ trương.
Bà đang nghĩ xem nên từ chối như thế nào, Trần Hi liền : "A, đó là dầu ớt nhà bán ngoài, thím mua ? Có thể tới nhà của để mua, đều là mở cửa buôn bán, thím mà mua từ sớm thì nhà thể bán cho hàng xóm của chứ, cũng cần để cho mấy đứa nhỏ thèm thuồng mấy ngày nay .."
Nghe đến bỏ tiền mua, nụ mặt Hoa thẩm cứng đờ: “Đây, đây là bà con làng xóm, chỉ hỏi cách , tự cũng , mấy đứa nhỏ chỉ thèm chút hương vị…”
Trần Hi đám trẻ lấm lem chạy từ trong sân , ngạc nhiên : "Ôi chao, hôm nay ăn tết mà thím cũng nỡ mua chút đồ ăn ngon cho mấy đứa trẻ trong nhà ?”
Nàng như thế, mấy đứa nhỏ lấm lem bùn đất vốn đang tuổi mèo ghét chó ngại , nhất thời náo loạn, một đứa kéo ống quần, một đứa đất ôm chân, còn một đứa túm cánh tay, hắng giọng gào thét:
“Bà nội! Mua cho con!”
“Bà nội, con ăn! Con ăn!”
“Bà nội nhanh lấy tiền , lát nữa nhà họ đóng cửa ngủ mất đấy!”