Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 614
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:25
Lượt xem: 8
Tạ Ninh kiên quyết từ chối ý định giúp đỡ của Giang Đình, anh ta nói bản thân không thể đi cửa sau dựa vào quan hệ được, anh ta phải làm ăn một cách chân chính, không thể cạnh tranh không lành mạnh.
Nếu không, nếu khách hàng chỉ đến tửu lâu dùng bữa bởi vì nhìn mặt mũi của nữ đế Bắc Nhung và phủ Nhiếp chính vương thì chẳng phải sẽ rất bất công cho các tửu lâu khác sao?
Vì vậy, ngoại trừ Khổng Tiêu và một số người bạn khác biết rõ thân phận của Tạ Ninh, những người khác đều nghĩ anh ta chỉ là một cựu chiến binh bình thường của Hạ gia quân mà thôi.
Anh ta vốn định mời cô Bảy dì Tám đến tửu lâu làm việc, nói như thế nào thì ở đây vẫn tốt hơn làm ruộng nhiều đúng không? Chỉ là sau khi thử qua hai người họ hàng, Tạ Ninh lập tức từ bỏ ý định này.
Bởi vì như vậy rất khó quản lý, một đám cô dì ồn ào khiến anh ta đau đầu muốn chớt, cuối cùng anh ta chỉ để lại vài người họ hàng nhanh nhẹn trung thực và cha mẹ của mình. Sau đó, chọn ra ngày lành tháng tốt, tổ chức một lễ khai trương rầm rộ.
Theo gợi ý của Giang Đình, anh ta đã công khai đầy đủ trước khi khai trương.
Các hoạt động như phát tờ rơi, khai trương giảm giá, mua ba tặng mội... đều được tổ chức rõ ràng.
Hiện tại, ngoại trừ người Bắc Nhung ở biên thành ra, người dân bình thường cũng cảm thấy thèm ăn.
Tiêu Thừa đặt một chân lên ghế, một chân xuống đất, liên đặt bút xuống, nhặt tờ rơi vừa viết lên, lắc cho khô rồi nói:
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tiểu Ninh Tử, chú còn dám chê chữ của anh Tiêu chú xấu à, sao chú không nhìn xem quân doanh này có bao nhiêu người biết viết được hả?”
Anh ta chỉ vào Chu Đông đang ngồi ăn hạt dưa ở một bên: "Bọn họ thậm chí còn không biết câm bút như thế nào nữa đấy."
Tần Quyết và Hà Kính cũng xoa xoa cổ tay đau nhức, nhìn đống tờ rơi mà Giang Đình gọi là "truyền đơn”, nói: "Hơn ba trăm tờ rồi đó, đủ chưa?"
Tạ Ninh mỉm cười nói: 'Vất vả cho các anh em rồi, hôm nay thằng em này sẽ làm món nạm bò hâm khoai tây, các anh em ăn nhiều một chút nhé."
Thịt nạm bò được mang đến từ Bắc Nhung, bò Đại Dĩnh không thể bị g.i.ế.c nhưng bò từ Bắc Nhung thì được nuôi để làm thực phẩm, vì vậy tửu lâu của Tạ Ninh đặc biệt tìm một nhà cung cấp thịt bò ở Bắc Nhung, sau khi đăng ký với quan phủ thì định kỳ giao hàng đến quán. Cứ như vậy, tửu lâu của anh ta đã trở thành tửu lâu duy nhất trong biên thành được ăn thịt bò hợp pháp.
Tạ Ninh nhìn Giang Đình nói: “Giang Đình, cô xem như này đã đủ chưa?"
Giang Đình cũng đang ngồi cạnh Chu Đông ăn hạt dưa, nghe vậy, cô ngước mắt lên nói: "Gần ổn rồi đấy, băng rôn tranh chữ gì đó chuẩn bị xong chưa?"
Lý Trạch vội vàng giơ tay nói: "Đã xong ạt"
Anh ta và Khổng Tiêu bước vào với hai tấm vải lớn, cùng nhau giũ chúng ra, một tấm viết "Giảm giá lớn nhân dịp khai trương tửu lâu Tạ gia”, tấm còn lại là "Giảm 20% khi ăn tại quán, mua 3 tặng 1.
Với tư cách là quân sư quạt mo của toàn bộ đợt tuyên truyên khai trương lân này, Giang Đình nói: "Tốt lắm, treo nó ở cửa đi.
Ngoài ra, họ còn liên lạc với đội múa lân và chơi chút nhạc ở cổng thành, không lo không có khách đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-614.html.]
Vì vậy, Tạ Ninh đã đưa tờ rơi cho các công nhân trong quán, yêu cầu họ đi phân phát trên đường phố.
Mọi người bận rộn suốt một ngày trong tửu lâu, cuối cùng cũng chuẩn bị sẵn sàng cho buổi khai trương vào ngày mai, ngay cả Khổng Tiêu, người vừa mới trở thành tân nương, cũng đã đến giúp đỡ.
Trời tối dần, đột nhiên tiểu nhị có chút lo lắng vội vàng chạy vào nói: "Ông chủ, ông chủ ơi."
Tạ Ninh đang xắn tay áo đảo muôi, nghe vậy quay đầu lại nói: "Sao vậy?”
Tiểu nhị nhỏ giọng nói: "Bên ngoài... Bên ngoài có hai người đến, nhìn có vẻ không dễ chọc ạ."
Tạ Ninh giật mình: "Hả?”
Tiểu nhị khoa tay múa chân diễn tả: “Hai người đàn ông to lớn, cao như vậy nè, cao hơn tôi một cái đầu luôn đó, đều rất cường tráng, ánh mắt đáng sợ. E là người trong quân doanh đấy."
Tạ Ninh phản ứng lại, cười nói: "Hai người đó là chông của Giang phu nhân và Khổng phu nhân! Còn không mau nhanh mời vào!"
Lúc này trong đại sảnh, Hạ Vân Sâm và Triệu Khinh Hồng hoàn toàn không cân có người mời mà bình thản ung dung đi vào, mỗi người dẫn vợ mình đến một góc hỏi han ân cần.
Chu Đông, Tiêu Thừa và Lý Trạch tụ tập lại một chỗ, hết nhìn cặp đôi này rồi lại quay sang ngó cặp đôi kia.
Chu Đông và Tiêu Thừa gato muốn chớt, vẫn là vợ chồng mới cưới yêu thương nhau nhể, còn vợ của bọn họ thì sao lại càng ngày càng hung hãng với họ thế?
Chưa kể, Lý Trạch còn túm lấy Chu Đông và Tiêu Thừa nói: 'Hai vị đại ca, đã bảo làm mai làm mối gì cho thằng em này đâu rôi?"
Tiêu Thừa thở dài nhìn anh ta, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Chú em Lý à, không phải anh đây không giúp chú mà là thật sự không có cô gái nào xứng với chú hết. Chú nhìn mặt mũi oai hùng bất phàm của chú đi, còn có cơ thể bản lĩnh này nữa, tương lai huy hoàng như vậy, có cô gái nhà bình thường nào xứng với chú chứ hả?”
Lý Trạch không khỏi chuyển sự chú ý của mình, nhỏ giọng nói: "Thật, thật sao?"
Chu Đông vội vàng phối hợp gật đầu.
Khi Tiêu Thừa đang nghĩ cách tiếp tục ghẹo thằng nhóc khờ khạo này, Tạ Ninh cuối cùng cũng bước ra khỏi bếp hô lớn: "Nào nào nào, đến đây ăn cơm thôi! Tối nay ăn nạm bò hâm khoai tây và cà chua nhát"
Thứ không thể thiếu nhất ở Bắc Nhung là bò và dê, giữa mùa hè cỏ cây um tùm, trâu bò cũng mập mạp, chọn nạm bò ngon nhất, cắt thành từng miếng nhỏ, chân qua rồi hầm với cà chua và khoai tây, dù không nêm quá nhiều gia vị cũng sẽ rất thơm ngon và hấp dẫn.
Nói đến cà chua và khoai tây, không thể không kể đến những quy định canh tác mới nhất được phổ biến ở biên thành.
Quan phủ cổ vũ người dân trông khoai tây, cà chua và các giống rau củ khác được du nhập từ bên ngoài để cải thiện thực đơn của người dân địa phương, đồng thời thuê nhiều nhà nông học nghiên cứu cách làm cho những loài ngoại lai này thích nghi tốt hơn với thổ nhưỡng và khí hậu địa phương.
Mặt khác, Bắc Nhung khuyến khích việc kết hợp chăn nuôi trâu bò, dê với trông trọt, tuy năng thu hoạch cây trồng không cao như phía Nam nhưng ít nhất họ cũng có thể có thứ gì đó để ăn vào mùa đông, còn trâu bò và dê thì có thể mang đến biên thành để đổi lấy những thứ vật tư cần thiết.