Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 511
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:11:11
Lượt xem: 15
Hai đống lửa nhanh chóng được thắp lên, đoàn người nước ngoài đứng bên cạnh xoa tay mà nhìn với ánh mắt trông mong, bởi vì hai đống lửa kia đều thuộc vê nhóm người Giang Đình.
Bọn họ mang theo vừa đủ than củi, dọc đường đi còn chặt thêm những cây gỗ cháy lâu, lại đổ thêm một ít dầu tràm trà lên, vài khúc gỗ lớn có thể cháy được vài tiếng đồng hồ.
Lý Trạch cười hô: "Râu xôm, lại đây cùng nhau sưởi ấm nè."
Tuy rằng không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng gã đàn ông râu ria dùng đầu óc đoán được ý của Lý Trạch, anh ta vội vàng chạy lon ton tới đây, còn yêu cầu những người trong đội buôn của mình chia thịt dê khô, thịt bò khô cho Giang Đình và những người khác ăn, đồng thời tặng Giang Đình một số đồ vật được vận chuyển từ Ba Tư. Giang Đình nhìn thoáng qua hàng hóa của họ và nói: "Lý do mấy thứ này của các anh không bán được ở Bắc Nhung, không chỉ bởi vì bọn họ nghèo đâu.
Gã râu ria nghe vậy bèn hỏi tại sao.
Giang Đình duỗi tay cầm lấy một chiếc bình tinh xảo và một mảnh vải có hoa văn phức tạp rồi nói:
"Bởi vì người Bắc Nhung thô lỗ phóng khoáng, hoàn toàn không biết thưởng thức những thứ tốt đẹp này, thị trường thực sự của các anh nên là Đại Dĩnh, tin tưởng tôi đi, nếu anh mang mấy thứ này tới Đại Dĩnh, không cần phải đến kinh thành, chỉ cần ở biên thành thôi cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi."
Cô cười tủm tỉm nói, sau đó lại khen ngợi những món đồ của gã râu ria một phen, khiến người đàn ông đó hưng phấn đến nỗi gần như dựng đuôi lên vì vui mừng. Còn Tạ Ninh và những người khác bên cạnh thì nhìn nhau, trực giác mách bảo họ Giang Đình đang ấp ủ âm mưu gì đó, những ai thân quen với cô đều biết rõ, khi cô để lộ nụ cười như thế này, thì chính là đang có toan tính trong lòng.
Quả nhiên, gã râu ria kia lập tức quyết định, bọn họ sẽ không trở về Ba Tư nữa mà đến biên thành buôn hàng hoá trước.
Lúc này, Giang Đình mới chậm rãi nói: "Chúng tôi đến từ biên thành nên rất quen đường xá, có thể giúp các anh vẽ một bản đồ, nhưng tôi cần phiền anh giúp tôi mang một lá thư đến biên thành, giao cho một người tên là Tiêu Thừa, rồi bảo anh ta chuyển nó cho chủ nhân của mình”"
Cô đã rời khỏi biên thành được mấy ngày và sắp đến được vương thất, hiện giờ cô có ý tưởng mới muốn nói cho Hạ Vân Sâm, song bên cạnh cô chỉ có bốn tên ảnh vệ, phái một người đi thì bên cạnh cô sẽ ít đi một người, mà ảnh vệ một mình lên đường cô lại không yên tâm, cũng may tin tức này không gấp lắm, để đoàn người của gã râu ria hỗ trợ đưa thư cũng được.
Gã râu ria tất nhiên đồng ý hết lòng.
Giang Đình bèn lấy bút mực ra, viết một lá thư bằng chữ giản thể, sau đó niêm phong lại.
Mấy tháng trước, cô đã dạy Hạ Vân Sâm chữ giản thể của đời sau, y tiếp thu rất nhanh, hiện tại đã nhận biết được hầu hết chữ giản thể, cho dù lá thư này có rơi vào tay người khác, họ sẽ chỉ nghĩ rằng đây là thư do thần tiên trên trời viết ra.
Cô viết xong địa chỉ và tên người nhận thư, sau đó cũng đính kèm một tấm lệnh bài nhỏ làm tín vật, sau đó đưa kèm cả một bản đồ quay trở lại biên ải cho gã râu. Tối hôm nay, gã râu ria lại trò chuyện cùng Giang Đình rất nhiều, anh ta nói về những gì đội buôn của họ đã thấy ở vương thất Bắc Nhung, rồi nói về tình hình của Ba Tư bên kia, Giang Đình cũng chia sẻ với anh ta rất nhiều chuyện ở Đại Dĩnh, hai bên trò chuyện với nhau thật vui, gã râu ria đã ước có thể lập tức kéo Giang Đình đến Ba Tư làm khách.
Đám người Tạ Ninh cũng cách đống lửa nhìn chằm chăm vào những người đàn ông râu ria khác của đội buôn Ba Tư, hai bên đều cảm thấy khi đối phương nói chuyện nghe như đang nói bậy bạ lung tung, khi cân truyền đạt điều gì đó, bọn họ chỉ có thể vắt hết óc cố gắng ra hiệu bằng cả tay và chân, mới miễn cưỡng hiểu được một chút ý tứ của đối phương.
Giang Đình sai người lấy lông thú và chăn ga gối đệm trên xe ngựa xuống để cho mọi người sưởi ấm, đêm đó họ quây quần bên đống lửa nghỉ ngơi suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, Khổng Tiêu nấu nước nóng cho mọi người rửa mặt một phen, sau đó chia một nồi cháo nhỏ cho bọn họ cùng chấm lương khô ăn, lúc này bọn họ mới dẫm tắt đống lửa, từng người tự thu dọn hành lý để chuẩn bị bò ra khỏi hang động.
Trước khi rời đi, Giang Đình lại quay đầu ngắm nhìn người phụ nữ đang giơ cao vật tổ cầu nguyện với trời cao trong bức tranh trên vách đá kia, cô nở một nụ cười.
Khổng Tiêu hình như đã hiểu ra được gì đó: "Đại nhân, có phải cô đã nảy ra ý tưởng gì không?”
Giang Đình nhỏ giọng nói: "Ừm, chẳng phải mấy người đã nói bức điêu khắc này nhìn giống tôi sao."
Chuong 512:
Khổng Tiêu hơi gật đầu: "Đúng là có chút giống, cho nên cô đang muốn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-511.html.]
Giang Đình nhẹ nhàng chỉ vào bức tranh, rồi lại chỉ vào chính mình, không biết xấu hổ mà nói: "Cho nên, về sau tôi chính là cô ta, cô ta chính là tôi, tôi chính là thần nữ giáng thế."
Khổng Tiêu nghe vậy thì cực kỳ kính nể: "Nếu thế thì chúng ta sẽ có thể dễ dàng thu phục được lòng tin của người dân Bắc Nhung, thật sự là một ý kiến hay."
Giang Đình nói: "Cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy đâu, còn phải làm cho bọn họ tin tưởng mới được."
Lúc này Tạ Ninh đã ở cửa động hối thúc các cô, hai người chỉ có thu hồi ánh mắt, nhanh chân bò lên trên cửa động.
Mọi người kéo xe ngựa và xe bò lên, phủi tuyết trên người rồi chuẩn bị lên đường.
Gã râu ria và Giang Đình lưu luyến chia tay, hẹn nhau năm sau khi anh ta quay lại biên ải nhất định phải đến tìm Giang Đình uống rượu.
Giang Đình mỉm cười đồng ý, hai nhóm người bèn đường ai nấy đi, đội buôn của gã râu ria đi về hướng của biên thành, mấy người bên phía Giang Đình thì cũng đi về hướng của bộ tộc Hòa Sóc.
Ban đầu bọn họ dự định trực tiếp đến vương thất Bắc Nhung, nhưng sau khi đã trò chuyện cùng gã râu ria ngày hôm qua và hiểu được sơ bộ tình hình trong hoàng cung, Giang Đình quyết định đi đến bộ tộc của cha ruột nguyên chủ trước.
Bọn họ lại đi bộ trong băng tuyết suốt một ngày, cuối cùng sau khi vượt qua một con sông dài rộng đóng băng, phía trước đã xuất hiện bóng dáng của bộ tộc.
Bộ tộc Hòa Sóc cũng đã từng là một bộ tộc lớn mạnh, dân chúng trong bộ tộc từng có đến mấy vạn người, doanh trại trải dài hàng trăm dặm, nhưng từ khi Khả hãn tiên nhiệm và anh em cũng như con cháu của hắn qua đời hết, bộ tộc Hòa Sóc lập tức trở thành một bộ tộc nô lệ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn họ không có thủ lĩnh bộ tộc nên phải chịu sự quản lý của các quan lại do vương thất cử đến, mỗi ngày đều lao động vất vả, lại phải cống nạp phân lớn gia súc và dê của mình cho vương thất và bộ tộc của Khả hãn đương nhiệm.
Trước mặt những bộ tộc khác, bộ tộc Hòa Sóc cũng kém một bậc, cho dù là ra chiến trường hay là các công việc lao động, bọn họ đều là những người phải xếp hàng đầu, nếu các bộ tộc khác thiếu nô lệ thì cũng sẽ tới bộ tộc của bọn họ để lựa chọn.
Tóm lại, hiện giờ bộ tộc Hòa Sóc đã sớm đánh mất sự huy hoàng ngày xưa, có thể xem là một sự tồn tại có thể bị người người ức hiếp, chuyện này không thể không liên quan đến sự chèn ép có chủ ý của Khả hãn hiện tại.
Hiện giờ, Ba Đồ Lỗ - con trai của Khả hãấn đã bị Hạ Vân Sâm g.i.ế.c chết, Bắc Nhung điêu động một đội quân đông đảo như vậy, hao tổn nhiều lương thực như vậy, nhưng lại không thể chiếm được biên thành và bốn trấn phía Bắc, nhất định sẽ có rất nhiều bộ tộc bắt đầu cảm thấy bất mãn với vương thất.
Đúng là cơ hội tốt để nhóm người Giang Đình thừa nước đục thả câu.
Lúc này trời bắt đâu chạng vạng, trong bộ tộc chỉ có một chút khói bếp, những người thuộc bộ tộc Hòa Sóc đều đang dựng giá nướng thịt ngoài lều trại và đun nước nóng bằng bình gốm.
Cách nấu của họ chủ yếu chỉ là luộc và nướng, vào mùa đông thức ăn rất đơn giản và khan hiếm, ngoài thịt đông lạnh và thịt khô ra cũng chỉ có một loại cháo nấu từ hạt cỏ cực kỳ khó nuốt, ăn cùng một chén sữa bò sữa dê nồng nặc mùi tanh.
Không có lương thực rau dưa gì, mấy món xào chưng hầm thì càng không.
Những người trong bộ tộc đã nhanh chóng phát hiện ra nhóm người Giang Đình, chỉ thấy có một đoàn xe đang tiến tới từ con sông đối diện, đằng trước chính là một cổ xe ngựa, đằng sau là sáu cái xe bò, trên giá của mỗi xe đều chất đây hàng hóa cao như ngọn núi, trông có vẻ như một đoàn thương nhân đang du hành.
Có rất ít thương nhân du hành tới chỗ bộ tộc Hòa Sóc, bởi vì những thương nhân đó đều biết bộ tộc của bọn họ là bộ tộc nô lệ, là bộ tộc bị nguyên rủa, là bộ tộc nghèo đến đến mức không đủ ăn, lấy đâu ra tiên mua đồ.
Hai trong số những ảnh vệ mà Giang Đình có biết nói tiếng Bắc Nhung, bèn đi trước để tiện bắt chuyện với những người của bộ tộc Hòa Sóc, họ giới thiệu hàng hoá mà mình bán là thổ sản vùng núi và da lông thú.
Nói rồi, bọn họ lại lấy ra một ít hàng hóa cho người trong bộ tộc Hòa Sóc xem, đối phương nhìn thấy những tấm da lông thượng hạng dày dặn và những bao tải đựng đây lương thực thì không khỏi thèm thuồng, những thứ này nhất định rất ấm áp, cũng nhất định có thể ăn no nhỉ?
Nhưng người trong bộ tộc vẫn liên tục xua tay nói: Không được không được, chúng tôi không mua nổi, các anh đến vương thất bán đi."
Lúc này ảnh vệ mới giả vờ giả vịt mà nói: "Được rồi, nhưng chúng tôi muốn hướng hỏi thăm mọi người một chuyện."