Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 147
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:51:29
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một mẩu tin lọt vào mắt anh "Lật đổ vại giấm, tưởng cô ấy chỉ biết tình yêu bình thường", tiêu đề phụ "Suy nghĩ của tôi về vũ hội của nhà họ Niên".
Người này kể lại những gì đã thấy trong vũ hội, nhất là tán đồng với nữ chính của bản tin tình yêu trước đây. Bài phân tích của tác giả cô Tứ Nguyệt với đối tượng là Tần tiểu thư Du về việc phụ nữ bước chân ra khỏi cửa nhà trong chuyên mục người đẹp, sau đó là vợ chồng nhà họ Phó nói giúp Tần Du.
Tiểu bối mà vợ chồng nhà họ Phó công nhận, sao có thể là cái loại lăng loàn dây dưa với mấy người đàn ông được.
Hoàn toàn là tình cảm từ một mình Hồ Tứ tiểu thư, ghen tuông nên bôi nhọ Tần tiểu thư.
Người này lại nhắc lại lời của Tần Du trong vũ hội một lần nữa, bình đẳng nghề nghiệp mà phụ nữ tìm kiếm là đợi nam giới tạo ra nơi làm việc không có nam giới cho phụ nữ, sau đó bắt đầu làm việc, từ đó mới là bình đẳng sao? Phụ nữ vẫn phải hội nhập vào xã hội của nam giới, đảm nhận các vị trí phù hợp theo năng lực của mình để đạt được bình đẳng trong công việc.
Người này viết: "Từ Tần tiểu thư, tôi thấy một người phụ nữ thực hiện bình đẳng nghề nghiệp, hợp tác với nam giới trong môi trường làm việc, lẽ nào đáng bị chỉ trích ư?"
Sau đó, lại viết mấy người phụ nữ cùng nhau thảo luận về nhà máy may mặc, sau khi Tần tiểu thư Du đề nghị không dùng vải Đông Doanh, Đường Uyển Nhi yêu cầu Tống Thư Ngạn của nhà máy sợi Hải Đông đảm bảo cung cấp vải có cùng chất lượng với vải Đông Doanh, Tống Thư Ngạn hứa rằng sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
DTV
"Tại đây tôi muốn khuyên Tứ Nguyệt tiểu thư, thay vì trút sự bất mãn trong lòng bằng những tin tức sắc tình vô căn cứ này, chi bằng dằn lòng mình tìm kiếm sự bất công đối với phụ nữ ở bên cạnh. Nhất là một số đàn ông, nhận sự hỗ trợ của gia đình vợ, được đi du học, du học về lại lấy danh nghĩa hôn nhân tự do để vứt bỏ người vợ kiểu cũ khiến vợ mình trầm cảm mà chết, mẹ vợ phát điên. Nếu là ngày xưa, e rằng sẽ bị người khác chửi là Trần Thế Mỹ đó, trong xã hội mới này, tự do lại trở thành điều đương nhiên. Đây rốt cuộc là sự tiến bộ của xã hội hay là thụt lùi đây?"
Bài báo này đăng lên, không khác nào nhà họ Phó đang vả vào mặt nhà họ Hồ, không để lại chút đường lui nào cho mình, hoàn toàn quay lưng lại với nhau.
Hai ông bà nhà họ Phó vì Tần Du mà làm tới mức này, nhìn lại mình, có khi còn chẳng thuyết phục được cha mẹ.
Tống Thư Ngạn ăn bữa tối xong thì đi xuống tầng, nhìn vào trong nhà hàng kiểu Trung qua cửa sổ kính, có một chiếc bàn, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy ngồi trong góc, cô đơn ăn đồ ăn.
Anh ấy nhìn cô ấy qua cửa kính, vẻ bề ngoài người phụ nữ này bình thường, ăn cơm rất có quy củ, ăn xong thì đứng dậy, lúc đi đường có sự quyến rũ của phụ nữ bó chân.
Tống Thư Ngạn quay đầu đi về phía trước, đi ra khỏi cửa rồi bước lên xe, một mình ngồi ở hàng ghế sau nhìn Thượng Hải náo nhiệt xa hoa. Tuy mình không có gì sai, nhưng đối với Tần thị mà nói lại mang tới nỗi cô đơn vô tận cho cô ấy. Nếu có thể, anh ấy không ngại có thêm một cô em gái, đối xử với cô ấy thật tốt giống như với Phó Gia Thụ và Phó Gia Ninh vậy.
Cùng lúc đó, anh em nhà họ Phó và Tần Du đang ăn hoành thánh ở quán hoành thánh trước cửa nhà. Trong tay Tần Du là một tờ báo Phó Gia Ninh đưa cho cô, cô đọc nhờ đèn đường màu vàng.
Phó Gia Ninh đắc ý nói: "Bình thường Hồ Tứ cứ cậy có cây bút đánh giá cái này, đánh giá cái kia, mấy người bọn em đã ngứa mắt cô ta từ lâu rồi. Cho nên anh trai bảo đi tìm người đối đầu với Hồ Tứ, Dao Nhi lập tức tìm tiểu thư nhà họ Hạ, vị tiểu thư được dẫn vào hôm đó chính là Hạ Tình thiên kim của tòa soạn này. Em nói với cha mẹ rồi, mẹ bảo, cô ta thích bịa đặt trên báo lại không cho chúng ta bác bỏ tin đồn sao?"
"Lúc nào cho chị gặp mặt cô Hạ này đi? Không biết cô ấy có hứng thú với bài báo về hiện tượng lao động trẻ em và công nhân nô lệ không?"
Phó Gia Ninh quay đầu sang hỏi Phó Gia Thụ: "Anh à, chẳng phải lúc nãy chúng ta đã nói rồi sao? Cuối tuần tới trường đua ngựa Giang Loan xem anh thi đấu đó. Em hẹn cô Hạ tới, cùng bàn bạc bài báo về lao động trẻ em và công nhân nô lệ xem thế nào?"
"Được đó! Mời cô Hạ cùng ăn trưa là được."
Phó Gia Ninh vui vẻ: "Đồ ăn Đông Doanh ở trường đua ngựa Giang Loan rất đúng vị, chúng ta cùng đi ăn đồ Đông Doanh nhé? Nhất là lươn nướng, ngon lắm ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-147.html.]
"Vì nguyên nhân riêng của chị em, không thích ăn đồ Đông Doanh lắm. Đồ ăn Giang Tô ở trong đó cũng rất ngon."
"Tại sao chị lại không thích đồ Nhật Bản vậy? Tuy đồ ăn Nhật Bản trong đó là người Trung Quốc nấu nhưng mà chuẩn vị lắm."
"Hơn nữa trong đó ngoài gia vị ra e là không còn thứ gì khác được vận chuyển từ Nhật Bản tới nữa, dù sao thì cũng phải vượt núi vượt biển." Phó Gia Thụ nói: "Ông chủ của trường đua ngựa Giang Loan thích ăn đồ Đông Doanh, cũng buôn bán chút đồ Đông Doanh, mở một nhà hàng nấu các món này ở đó."
"Còn có cả biểu diễn ca hát của Đông Doanh nữa!" Phó Gia Ninh kéo lấy Tần Du: "Chị ơi, có đi không chị?"
"Đi, chị không dùng đồ Đông Danh, không ăn đồ ăn Đông Doanh là vì họ lòng dạ lang sói. Nhà hàng Nhật Bản mà người Trung Quốc mở thì có thể thử."
Ăn hoành thánh xong, Phó Gia Thụ lái xe về, Tần Du xách túi xuống xe đi vào cánh cửa nhỏ, Phó Gia Thụ đi sang theo cô, Phó Gia Ninh hét lên ở đằng sau: "Anh, anh làm gì vậy?"
"Anh có chuyện muốn nói với chị Tần của em."
"Ồ! Thầm thì to nhỏ với nhau ấy gì!"
Tần Du bị Phó Gia Ninh trêu như vậy, quay đầu nhìn sang Phó Gia Thụ, cô cũng không ngốc mơ hồ cảm nhận được Phó Gia Thụ có vẻ rất để ý tới chuyện của cô.
"Hôm nay anh Thư Ngạn hỏi anh Tần thị ở căn phòng nào bị anh từ chối rồi."
Lời Phó Gia Thụ nói cắt đứt suy nghĩ của Tần Du, Tần Du quay đầu hỏi anh: "Anh nói rồi à?"
"Đi đi đi, tới nhà em rồi anh nói cho em nghe."
Phó Gia Thụ vừa vào phòng khách nhà Tần Du, nằm xiêu xiêu vẹo vẹo lên sô pha ba người, kể lại cuộc nói chuyện của hai người họ ở trong bồn tắm cho Tần Du nghe, nói xong thì hỏi cô: "Giấy đăng ký kết hôn và đơn xin ly hôn của em đâu?"
Tần Du đi lên tầng, mở két sắt lấy ra một chiếc hộp, đi xuống tầng đặt chiếc hộp lên bàn trà, mở chiếc hộp ra, bên trong còn có một chiếc hộp nhỏ. Tần Du mở chiếc hộp nhỏ kia ra, bên trong là một con cóc vàng sống động như thật, trong miệng con cóc vàng còn ngậm một đồng tiền: "Nhà họ Tống kinh doanh bao đời nay, con cóc vàng này vốn là vật may mắn chiêu tài của nhà họ. Năm đó bác Tống dùng nó làm tín vật, nhận tôi làm dâu trưởng, hy vọng tôi có thể kéo dài hương hỏa và tài lộc cho nhà họ Tống. Cha tôi tặng lại ngọc Như Ý, hy vọng mọi thứ luôn được như ý muốn."
Phó Gia Thụ nghe thấy những lời này, anh giật giật khóe miệng: "Chậc! Thô tục!"
Tần Du ngẩng đầu lên, trừng anh: "Tôi bảo anh nhận xét à? Tôi nói những lời này để anh nhớ kỹ phải nói với Tống Thư Ngạn như thế nào. Tôi đang đóng vai người vợ bị vứt bỏ đó!"
Phó Gia Thụ hiểu ra: "Em nói tiếp đi!"
Tần Du lấy con cóc vàng này ra, lại đưa giấy đăng ký kết hôn long phụng tình trường sang, lúc này mới lấy đơn xin ly hôn ra.
Phó Gia Thụ đọc đơn xin ly hôn thật kỹ: "Tần Du, sao nét chữ này khác nét chữ của em nhiều thế?"
Nét chữ của Tần Du nguệch ngoạc mà nét chữ trên đơn xin ly hôn lại vô cùng đẹp như hai người viết vậy. Thậm chí Phó Gia Thụ còn nhìn thấy một người phụ nữ đáng thương, rơi nước mắt viết mấy tờ giấy này dưới ánh đèn qua tờ đơn xin ly hôn này.