Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 496
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:02:38
Lượt xem: 74
"Tỉnh rồi?" Vệ Thế Quốc mỉm cười, nhìn vợ mình dịu dàng hỏi.
Tô Tình, cố tỏ ra điềm tĩnh, gật đầu rồi quay sang hỏi hai ông bà lớn tuổi: "Cha mẹ, hai người ăn cơm chưa?"
Bà Đường nhanh chóng trả lời: "Ăn rồi, con mau vào ăn đi, trong bếp mẹ đã hâm nóng sẵn cho con rồi."
Tô Tình gật đầu, vào bếp dùng bữa. Trong khi đó, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt ngồi trong lòng cha, vui vẻ cười khúc khích, nhìn đôi chân ngắn của mình.
Mặc dù còn nhỏ nhưng hai anh em không hề xa lạ với Vệ Thế Quốc, bởi mỗi ngày đều được mẹ cho xem ảnh cha. Sáng nay, khi thức dậy, bọn trẻ được cha mặc quần áo rồi ôm ra ngoài, và ngạc nhiên thay, cha có thể ôm cả hai đứa cùng lúc với sức mạnh đáng nể.
Khi Tô Tình ăn xong, cô quay lại ngồi cùng mọi người, và Tô Cảnh Vũ đứng dậy nói: "Để mọi người ở đây, cháu phải đi lấy phần sườn dê đã đặt trước."
Bà Đường ngăn lại: "Cảnh Vũ, trong nhà vẫn còn đủ đồ, đừng mua thêm nữa."
Tô Cảnh Vũ mỉm cười: "Cháu muốn ăn mà bác, cháu không có thịt là không chịu được. Với lại cháu cũng mua cho ông bà Lý một phần.”
Bà Đường gật đầu, mỉm cười: "Thế thì cháu đi lấy về đi."
Khi Tô Cảnh Vũ ra ngoài, Tô Cảnh Quân tò mò hỏi chị mình: "Tối qua anh rể về, chị có biết không?"
Tô Tình bình thản đáp: "Không, tối qua chị và hai bé đều ngủ cả rồi."
Nghe vậy, Tô Cảnh Quân cười: "Thế hai người có muốn đi xem phim hôm nay không? Bọn em sẽ trông Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, dẫn hai bé đi dạo siêu thị.”
Tô Tình lắc đầu: "Hai bé vẫn chưa khỏe hẳn, trời lại lạnh, hai đứa cứ đi chơi đi."
Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều liền dắt nhau đi dạo phố, còn ông Cung thì ra ngoài gặp ông Lý, ông Trương chơi cờ. Bà Đường cũng theo qua để gặp mấy bà bạn, tiện thể xem chân họ có ổn không, vì trời lạnh dễ làm đau nhức xương khớp.
Trong nhà giờ chỉ còn lại gia đình nhỏ bốn người.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Tình quay sang Vệ Thế Quốc, cười nhạt: "Anh tới từ tối qua?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-496.html.]
Vệ Thế Quốc cười hiền: "Phải, vợ à, anh nhớ em mà."
Dương Dương nhanh nhảu lặp lại: "Vợ, nhớ em," còn Nguyệt Nguyệt thì hớn hở nhìn mẹ cười: "Nhớ em."
Tô Tình phì cười, thả hai bé xuống thảm để chơi đùa. Cả hai nhanh chóng vui vẻ chạy nhảy quanh hai chú chó nhỏ. Vì chó nhà nuôi rất sạch sẽ, cô cũng để các con tự nhiên, không cản trở.
Lúc này, Vệ Thế Quốc nhìn chăm chú vào vợ, ánh mắt trìu mến. Tô Tình thấy vậy liền lườm nhẹ: "Anh thật tài giỏi, đến khuya rồi mà còn ‘đánh lén’!"
Vệ Thế Quốc bật cười: "Vợ à, anh đâu có ‘đánh lén’, đêm qua anh còn thì thầm nói cho em biết là anh đã về rồi."
Tô Tình đỏ mặt, nhớ lại câu nói mơ hồ của anh tối qua, nhưng khi đó cô tưởng mình đang mơ, nên không để ý. Bây giờ ngẫm lại, cô cảm thấy ngượng ngùng.
Bất ngờ, Vệ Thế Quốc kéo cô ngồi vào lòng, vòng tay ôm chặt. Anh thì thầm: "Vợ à, em thật tốt."
Tối qua, anh đã cảm nhận được tình yêu và sự nhớ nhung của vợ dành cho mình. Cô thật lòng nhớ anh, đến mức anh không khỏi tự hào và hài lòng. Anh biết có lẽ cô đã nhiều lần mơ về anh trong suốt thời gian xa cách.
Bị ôm chặt như vậy, Tô Tình hơi mất tự nhiên, gượng gạo đánh nhẹ vào vai anh: "Đồ hái hoa tặc!"
Vệ Thế Quốc bật cười, đáp: "Thế tiểu thư, đối với hành vi hái hoa tối qua của tại hạ, nàng có hài lòng không?"
Mặt Tô Tình càng đỏ bừng. Làm sao cô có thể không hài lòng, khi anh đã mang đến cho cô niềm vui trọn vẹn và sự gần gũi ngọt ngào suốt cả đêm. Cô cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể hồng hào, khỏe khoắn như được tiếp thêm sinh khí.
Ngay sau đó, Tô Tình chợt nghiêm giọng, nghiêm khắc nhìn anh: "Nói thật cho em biết, khi ở ngoài anh có làm chuyện gì không phải với em không?!"
Vệ Thế Quốc cười đáp: "Sao có chuyện đó được."
Tô Tình hừ nhẹ: "Không có mà bây giờ cái miệng anh lẻo mép hẳn nhỉ."
Vệ Thế Quốc giả vờ vô tội: "Anh không hề lẻo mép, trước nay vẫn vậy mà."
Cô nghi ngờ nhìn anh: "Lúc trước anh có như thế này đâu, ngay cả khi em muốn nghe đôi câu ngọt ngào, anh còn chẳng nói nổi. Thử xem lại anh bây giờ xem."
Giờ thì anh chẳng ngại ngùng gì, cả những lời ngọt ngào hôm qua anh cũng nói ra dễ dàng. Cô nhớ lại những câu thì thầm tối qua, như: “Vợ ơi, anh nhớ em,” rồi “Vợ ơi, em thật tốt,” và “Vợ ơi, anh còn muốn…” – tất cả đều là những câu ám muội, làm cô không khỏi thấy bối rối.