Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 482
Cập nhật lúc: 2024-10-28 09:02:25
Lượt xem: 87
"Sao lại không xứng? Chị Lệ đã vì gia đình mà hi sinh rất nhiều, bây giờ chị ấy có ba đứa con, tất cả đều ngoan ngoãn và đã lớn. Tất cả sẽ lại yên ổn và tốt đẹp thôi." Tô Tình bình tĩnh nói, ánh mắt kiên định.
"Đúng vậy!" Một giọng nói vang lên từ phía cửa. Thẩm Lệ đứng đó từ lúc nào không hay. Cô đẩy cửa bước vào, lạnh lùng nhìn Trần San San và nói: "Chuyện giữa tôi và chồng tôi, không cần người ngoài xen vào!"
Một câu nói như ngọn d.a.o sắc bén, khiến sắc mặt Trần San San lập tức đỏ ửng vì xấu hổ. Nhưng Thẩm Lệ không bận tâm tới cô ta nữa, bước vào trong và cùng Tô Tình, Lý Thanh Tuyết đến phòng ăn. Khi ba người ngồi ăn, Thẩm Lệ bỗng lên tiếng: "Tư tưởng của Trần San San thật nông cạn. Cô ta thì hiểu gì chuyện vợ chồng?"
"Chồng chị đã đồng hành cùng chị qua bao khó khăn. Nếu không có anh ấy luôn ở bên, liệu chị có thể vững vàng mà vượt qua tất cả không?" Thẩm Lệ khẽ cười chua xót, ánh mắt hoài niệm. "Năm đó chị là một trong những thanh niên trí thức đầu tiên xuống nông thôn. Trong điều kiện thiếu thốn, chị đã cố gắng để đậu vào đại học Thanh Hoa, các em biết không? Là nhờ chồng chị luôn động viên, bảo chị đừng từ bỏ, nói rằng chỉ cần kiên trì, biết đâu một ngày sẽ có cơ hội trở lại thành phố. Chính anh ấy đã thắp lên ngọn lửa hy vọng trong chị."
"Đêm trước khi chị lên đường nhập học, anh ấy nói rằng nếu sau này ở ngoài tìm được người cùng chí hướng, thì cứ viết thư về, anh ấy sẽ không làm phiền. Anh ấy sẽ chăm sóc các con thật tốt, không để chị phải bận lòng." Giọng Thẩm Lệ trầm xuống, khẽ rung. "Anh ấy nhỏ hơn chị một tuổi, nhưng đã luôn yêu thương, che chở chị như một người chồng trưởng thành. Khi chị mang thai, muốn ăn thịt, anh ấy liền lên núi đặt bẫy bắt gà rừng. Chị muốn uống canh cá, trời lạnh giá, anh ấy cũng xuống đục băng bắt cá cho bằng được. Có lần chị ốm nặng, đêm khuya anh ấy cõng chị vượt hàng chục cây số đường núi vào bệnh viện. Bao nhiêu năm rồi, mà anh ấy vẫn đối xử với chị như ngày đầu mới yêu.”
Nói đến đây, hốc mắt Thẩm Lệ cũng đỏ hoe, tay khẽ lau giọt lệ lăn trên má. "Bỏ một người chồng như vậy sao? Làm sao chị có thể nhẫn tâm như vậy được chứ?"
Nghe lời Thẩm Lệ, Tô Tình không khỏi nhớ đến Vệ Thế Quốc, người đàn ông luôn yêu thương cô từ những ngày ở quê nhà. Đã bao lâu rồi cô chưa gặp anh? Trong lòng cô bỗng dâng lên nỗi nhớ nhung. Còn Lý Thanh Tuyết ngồi cạnh, trong lòng lại bối rối, nghĩ về Tô Cảnh Vũ – liệu anh ấy có giống người sẽ yêu thương và chăm sóc cô như thế không? Chẳng lẽ cô nên chủ động viết một lá thư cho anh ấy?
Vài ngày sau, cuối cùng Tô Tình cũng nhận được điện thoại của Vệ Thế Quốc. Kể từ khi trong nhà lắp điện thoại, mỗi khi có thời gian rảnh, anh đều gọi về. Tuy vậy, một tháng cũng chỉ được đôi ba cuộc gọi là nhiều.
"Sao mãi giờ anh mới gọi về?" Tô Tình cầm điện thoại, không kìm được trách móc nhẹ nhàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-482.html.]
Nghe vậy, Vệ Thế Quốc cười, trong giọng nói dịu dàng có chút áy náy: "Anh xin lỗi, vợ à. Dạo này em sống tốt không?"
"Không tốt chút nào!" Tô Tình nũng nịu, giọng trách móc: "Chồng của bạn em còn mang con đến thăm chị ấy, vậy mà anh lại chẳng chịu đến."
Cô biết nói vậy có phần vô lý, nhưng nỗi nhớ anh càng lúc càng lớn khiến cô không kìm nén được. Những lúc bận rộn không sao, nhưng khi rảnh rỗi, cô lại thấy nhớ anh da diết, khó lòng chịu đựng.
Vệ Thế Quốc khẽ thở dài, giọng cũng trầm buồn: "Anh xin lỗi, vợ ạ. Thật sự thời gian qua rất bận..."
Nghe giọng anh buồn rầu, Tô Tình cười khẽ, chuyển sang giọng nhẹ nhàng hơn: "Ngốc quá, anh xin lỗi làm gì. Anh còn không phải đang nỗ lực vì gia đình này sao? Công việc gần đây bận rộn lắm à?"
"Rất bận." Vệ Thế Quốc đáp, giọng anh đầy tự hào pha lẫn mệt mỏi. Anh nhận thêm việc cho một người quen tên là Uông Dũng, dần dần thầu gần hết hàng hóa của người này. Nguồn tiêu thụ ổn định khiến số lượng hàng của Uông Dũng tăng gấp đôi, mà Vệ Thế Quốc cũng không ngại nhận thêm, chở đến đâu là bao tiêu đến đó.
Ngoài ra, khi chạy xe qua những vùng khác, Vệ Thế Quốc cũng tranh thủ kiếm thêm khoản thu ngoài bằng việc tận dụng thông tin thị trường. Đây là cách kiếm thêm phổ biến của tài xế xe tải, nhưng anh làm kín đáo và cẩn thận, không giống người khác nên mọi chuyện luôn suôn sẻ.
So với Vệ Thế Quốc, cậu ba Tô Hữu Vinh lại có phần quá thật thà, số tiền kiếm thêm mỗi tháng của ông cũng chỉ dừng lại ở mức năm sáu đồng, nhiều lắm là mười đồng, như thế đã là tốt. Khác xa với Vệ Thế Quốc, người vừa mới chạy xe được ít lâu đã dám nhận vận chuyển cả mặt hàng lớn như phiếu bán TV.
Chuyến gần đây nhất khi họ xuống miền Nam, Vệ Thế Quốc và nhóm tài xế khác hẹn nhau kiếm chỗ thư giãn sau những ngày dài lái xe. Đường xa, hành trình gian nan, nhưng bù lại cũng được thêm phụ cấp đường dài.