Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 452
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:27:25
Lượt xem: 68
Bà Giang thở dài, cũng ngồi xuống lấy lạc bắt đầu lột, nói: "Bà chị già, tôi biết chị oán giận trong lòng, nhưng chuyện năm đó cũng bởi vì bất đắc dĩ, sau đó dù là Tuấn Tài hay A Mai thì vợ chồng hai đứa nó đều vô cùng hối hận. Cũng may bây giờ chị và ông anh Cung đã trở về, một đại gia đình cũng có thể được đoàn tụ rồi, đời người ngắn ngủn vài chục năm, nên quên thì hãy quên đi bà chị già, quan trọng nhất là những ngày tháng sau này, trước đây đã trắc trở nhiều năm như vậy, cuộc sống trong tương lai phải trải qua thật tốt đẹp mới phải, bà chị chị nói có phải hay không?"
"Phải, chị nói đúng lắm, cuộc sống sau này phải thật tốt đẹp, mỗi người đều phải như thế, tôi và ông nhà tôi không cần bọn nó, chị cũng không cần dùng gương mặt già nua đó đến đây nói tốt cho người, tính của tôi và ông nhà thế nào các người đều hiểu rõ, đã đoạn tuyệt quan hệ thì tuyệt đối sẽ không hối hận, thằng con bất hiếu kia có khả năng làm ra những chuyện không bằng súc sinh, trong mắt tôi và ông nhà chẳng khác nào chưa từng sinh ra đứa con này." Bà Đường nhàn nhạt nói.
Bà Giang nhìn bà ấy một cái, nói: "Tuấn Tài và A Mai làm sai chuyện, bà chị có thể không thừa nhận, nhưng còn bọn trẻ mà? Như Họa và Như Tùng Như Bách thì không nói, Như Thư là được chị và anh Cung tự tay nuôi dưỡng từ lúc còn bé xíu cho đến khi lớn đến thế, chẳng lẽ ngay cả Như Thư cũng không thừa nhận sao? Những năm gần đây, con bé cũng không ít lần âm thầm hỏi thăm nơi ở của chị và anh Cung!"
"Đã lớn như thế rồi, không cần chúng tôi phải lo lắng nữa, chúng tôi cũng nhọc lòng hơn nửa đời rồi, bây giờ già rồi muốn nghỉ ngơi một chút, tôi vẫn giữ câu nói đó, chị không cần phải nói về chuyện này nữa đâu, nếu gia đình đó thực sự có lòng báo hiếu thì đừng đến đây làm phiền nữa, chúng tôi chỉ muốn yên ổn sống qua những ngày còn lại." Bà Đường nói.
Bà Giang đã có phần không ngồi nổi nữa, bà già này thật sự là nước đổ lá khoai mà!
Mà lúc này, ông Cung dẫn Dương Dương và Nguyệt Nguyệt về.
Hai anh em đều chạy chậm trở về, trong tay còn cầm một đóa hoa, cũng không biết là nhổ của nhà ai, đi đến đưa cho bà Đường.
Bà Đường rất vui, cười nói: "Cám ơn Dương Dương, cám ơn Nguyệt Nguyệt."
Bà Giang liếc mắt nhìn hai đứa trẻ trông thật đáng ghét, sau đó nhìn về phía ông Cung, cười ha hả nói: "Ông thông gia về rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-452.html.]
"Chị gọi ai là thông gia đấy?" Ông Cung lập tức không nể mặt nói: "Thông gia của chúng tôi họ Tô, cũng không có họ Giang!"
Một câu nói, làm bà Giang thiếu chút nữa đã không giữ được vẻ mặt.
"Ông thông gia, tôi biết chuyện năm đó đã khiến anh và chị chịu oan ức, nhưng bây giờ hai người con trai đều đã hối hận rồi, chúng ta là trưởng bối, phải chăng nên cho bọn nó một cơ hội để sửa sai?" Bà Giang vẫn làm như không thấy sắc mặt của ông, nói.
"Mười năm trước chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ, giờ đây mọi người nước sông không phạm nước giếng, chị cũng trở về nói cho bọn nó, không cần bận lòng gì nữa cả, chúng tôi không có con trai, chúng tôi chỉ có con nuôi!" Ông Cung lạnh nhạt nói.
Bà Giang biết có nói thêm nữa cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể đứng dậy giận dữ nói: "Ông thông gia, anh và bà chị suy nghĩ thật kỹ thêm lần nữa đi, nói cho cùng Tuấn Tài mới là con ruột của hai người, bọn trẻ mới là cháu trai cháu ruột của hai người, thứ gì cũng có thể vứt bỏ, nhưng huyết thống thân thích này thì không bỏ được."
Bà Giang vừa đi chưa được vài bước, chợt nghe bà Đường nói: "Sau này đừng đến đây nữa, những lời này chị cho rằng có thể khiêu khích được chúng tôi?"
Bà Giang không dừng bước chân, đi rồi.
Tự nhiên bà ta đến đây tìm con gái, tất nhiên Giang Mai biết chuyện mẹ mình qua đó tìm cha mẹ chồng, giờ cô ta đang ở trong nhà chờ tin tức của mẹ cô ta.
Vừa thấy mẹ đến thì cô ta vội vàng châm trà phục vụ mẹ, sau đó nói: "Mẹ, sao rồi? Có thuyết phục được hai người già kia không?"
Bà Giang nhấp một ngụm trà, lúc này mới tức giận nói: "Đừng nói đến nữa, hai ông bà già cố chấp, mẹ đã theo chân bọn họ nói cho rõ ràng, nhưng không ai nghe vào cả, mẹ thấy ý của bọn họ là đã thực sự hạ quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ với các con."