Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 444
Cập nhật lúc: 2024-10-27 10:25:38
Lượt xem: 91
Bác gái thu tiền rồi nói: "Nhà họ Tô? Trong số con trai nhà họ Tô hình như không có cháu?" Bà chăm chú nhìn Vệ Thế Quốc.
"Cháu là cháu rể nhà họ Tô." Vệ Thế Quốc nói.
Bác gái giật mình, vội hỏi: "Có phải là chồng cô cháu gái trạng nguyên đó của Hữu Vinh không?"
"Là cháu." Vệ Thế Quốc gật đầu.
Bác gái vui vẻ nói: "Cháu yên tâm cháu yên tâm, bác nhớ kĩ cháu rồi, Vệ Thế Quốc đúng không? Lần sau nếu vợ cháu gọi điện tới tìm cháu, bác sẽ đến nhà họ Tô nói một tiếng."
Vệ Thế Quốc cười: "Cháu cảm ơn bác."
"Khách sáo như vậy làm gì? Nhưng mà cháu cũng thật sự không dễ dàng gì, vợ con cháu đều đến Bắc Kinh đúng không?" Bác gái hỏi, bọn họ đều là truyền tai nhau kể lại về nữ trạng nguyên, vẫn là hiểu rất rõ.
"Vâng ạ." Vệ Thế Quốc gật đầu.
Hàn huyên cùng bác gái một hồi, lúc này Vệ Thế Quốc mới trở về.
Ở Bắc Kinh bên này Tô Tình cũng dẫn theo Dương Dương và Nguyệt Nguyệt về nhà. Dọc đường đi hai anh em đều rất vui vẻ vì đã được nói chuyện điện thoại với cha.
Về đến nhà, ông Cung thấy bọn trẻ đều đã biết tán gẫu với cha nên muốn lắp một chiếc điện thoại ở nhà, vậy sẽ không cần ra ngoài gọi nữa.
"Cha à, để làm gì chứ? Thỉnh thoảng mới cần gọi một cuộc, không cần lãng phí số tiền này." Tô Tình vội vàng nói.
Bây giờ lắp một chiếc điện thoại tốn bao nhiêu tiền chứ, hơn mấy ngàn đồng, đắt c.h.ế.t đi được, đâu cần phải lắp điện thoại trong nhà làm gì.
"Tiền cha với mẹ con có, sau này mỗi tháng còn có tám mươi đồng tiền lương, tiêu phí cũng không hết, giữ lại làm gì." Ông Cung không để ý lắm.
Bà Đường cũng đồng ý lắp điện thoại trong nhà, nói: "Sau này Thế Quốc gọi điện về mẹ cũng có thể tâm sự với nó."
"Nhưng mà cái này cũng quá đắt." Tô Tình bất đắc dĩ nói.
"Không đắt, điện thoại của nhà họ Trương cũng chỉ có năm nghìn đồng." Ông Cung nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-444.html.]
Tô Tình dở khóc dở cười, năm nghìn đồng còn không đắt thì như thế nào mới đắt.
Từ sau khi đến Bắc Kinh, tiền trong tay hai người già cũng thật không tiết kiệm, mấy ngày nay đã mua bao nhiêu món đồ chơi ở bên ngoài về rồi?
Mua cho Nguyệt Nguyệt một bộ đồ chơi búp bê nhập khẩu từ nước ngoài, mua cho Dương Dương một món đồ chơi người máy, còn mua cho hai anh em hai chiếc xe, chó rối bằng vải, đều có cả.
Cái này bao nhiêu tiền mới đủ?
"Cha mẹ, để tối nay chúng ta hẵng lắp điện thoại, bây giờ Vệ Thế Quốc vừa vào Bộ vận chuyển, cũng rất bận, không có thời gian rảnh để gọi về nhà, đợi đến tối nay hẵng hay." Tô Tình nói.
Cô cũng muốn gọi điện cho Vệ Thế Quốc thường xuyên, nhưng trước mắt quả thật không cần thiết, Vệ Thế Quốc quá bận, mọi thứ đều đang ở giai đoạn khởi đầu, vẫn nên để anh tập trung cho sự nghiệp.
Nghe vậy, ông Cung và bà Đường mới gật đầu.
"Đúng rồi, con ch.ó săn lớn nhà Thanh Hành phối giống với con ch.ó nhà họ Thẩm, chó con sinh ra hôm qua cha đã đi xem, bộ dạng rất đẹp. Cha muốn mua hai con về nuôi, cũng để làm bạn với Dương Dương, Nguyệt Nguyệt. Tình Tình, con thấy thế nào? Nếu con thấy được thì đợi chúng lớn thêm vài ngày rồi đến ôm về." Bà Đường nói.
Tô Tình còn có thể nói gì: "... Được ạ."
Cô cảm thấy bản thân phải đóng vai một người mẹ nghiêm khắc, hai người lớn đều quá nuông chiều hai đứa cháu trai cháu gái này, Vệ Thế Quốc cũng không thể trông cậy được, nghe đứa nhỏ gọi một tiếng cha hẳn là muốn sao trăng trên trời anh cũng có thể đi hái.
Cho nên cô phải đảm đương trách nhiệm thôi.
Báo cáo sức khỏe của chị Lan không có vấn đề gì, sau khi đem qua cho Tô Tình xem thử liền cho cô ta thử việc, mà lúc này, Tô Tình cũng nhập học.
Tô Tình có xin vào ký túc xá, tuy rằng rất gần với Đại học Thanh Hoa bên này, nhưng nếu đi bộ cũng tốn không ít thời gian, hơn nữa bây giờ khai giảng, bài vở cũng rất nhiều nên Tô Tình cũng không định về nhà buổi trưa, cứ ở trong trường ăn cơm rồi nghỉ trưa vậy.
Có chỗ ở ký túc xá đương nhiên cũng không tồi, tình huống của cô cũng là báo danh riêng với nhà trường, buổi tối cô muốn về nhà, sẽ không ở lại ký túc xá.
Nhà trường cũng không có ý kiến gì, toàn bộ dựa theo nguyện vọng của cô.
Bởi vì tương đối gần, ngày báo danh Tô Tình đi cùng với Tô Cảnh Quân nhanh chóng đến.
Mấy hôm nay Tô Cảnh Quân đều ở nhà khách gần trường học của Chu Kiều Kiều, chủ yếu là lo Chu Kiều Kiều ở một mình sẽ không thích ứng được.
Nhưng mà Chu Kiều Kiều đã thích ứng rất tốt, Tô Cảnh Quân người vừa tuyên bố chủ quyền của vị hôn phu mới hài lòng trở về.