Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-10-21 21:07:05
Lượt xem: 131
Trương Quế Hoa vốn định nhìn khinh bỉ cô một cái, con câm này thì tốt số đến đâu chứ?
Nhưng nghe tới câu cuối cùng, bà ta lập tức chạy trốn đầu cũng không quay lại, bà ta không muốn nổi tiếng khắp cả nước, nếu thật sự bị đưa lên báo thì bà ta sống không nổi nữa.
Bộ dạng chạy trốn xấu xí kia khiến những người hàng xóm phải bật cười thành tiếng.
"Tôi nói vợ Thế Quốc này, cô lợi hại như thế chả trách Thế Quốc sắp phải trở thành cái bao trút giận rồi đấy." Một chị dâu chọc ghẹo.
"Đáng đời anh ấy trở thành bao trút giận." Tô Tình hừ lạnh lùng nói.
Vị chị dâu kia cười ha hả: "Cô thật sự nỡ lòng sao, người anh em Thế Quốc rất được yêu thích đấy, cô dữ như thế coi chừng anh ta đi tìm người khác đấy."
Tô Tình cũng nói: "Cứ để anh ấy tìm, vừa hay tôi sẽ dẫn hai đứa con của mình quay về nhà mẹ đẻ."
Vị chị dâu kia nở nụ cười rồi bỏ đi, những người khác cũng cười cười nói nói nhưng không thể phủ nhận rằng nhà của Vệ Thế Quốc đang có một con cọp cái.
Đặc biệt đây còn là con cọp cái có văn hóa, rất dữ tợn đấy.
"A a." A Tú lúc này mới ôm con trai Tiểu Ngư nói lời cảm ơn Tô Tình.
Có những lời hôm nay của Tô Tình, mẹ chồng cô ấy chắc chắn sẽ rất lâu cũng không dám đến gây rắc rối nữa.
Tô Tình nhét cho Tiểu Ngư đang sợ sệt một viên kẹo sữa, cười nói: "Tiểu Ngư Nhi, có muốn theo thím Tô về nhà không, cà chua ở nhà thím Tô chín rồi, có thể tặng cho cháu hai quả đấy."
Tiểu Ngư quay qua nhìn mẹ mình với vẻ đầy mong chờ, A Tú nở nụ cười thả con trai xuống, Tô Tình nói với cô ấy: "Chị tiếp tục giặt đồ đi, Tiểu Ngư ở chỗ em chị cứ yên tâm."
A Tú gật đầu cảm ơn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-277.html.]
Tô Tình bèn đưa Tiểu Ngư đẩy chiếc xe nôi về nhà, tất nhiên Vương Mạt Lỵ cũng cùng quay trở về.
"Cái miệng của cô lợi hại thật đấy, Tòng Quân nhà tôi trước kia đã nói Vệ Thế Quốc lợi hại, nếu không phải đã kết hôn thì chắc chắn có thể đi vào quân lính, tôi vẫn còn chưa tin, trông anh ta ngơ ngơ có chút ngốc nghếch, bây giờ thì tôi đã tin rồi!" Vương Mạt Lỵ kinh ngạc nói.
"Thế nào mà lại tin rồi? Anh ấy vốn dĩ là đồ ngốc mà." Tô Tình để Tiểu Ngư Nhi tự đi hái cà chua và nói.
"Sao có thể ngốc nghếch chứ, anh ta có thể khiến cô cam tâm tình nguyện sống qua ngày với anh ta, thế mà cũng gọi là ngốc sao? Tôi học hành ít nhưng cô đừng có lừa gạt tôi!" Vương Mạt Lỵ nói.
Tô Tình cũng nở nụ cười, nói ngược lại: "Thế Quốc nhà tôi có lợi hại hay không tạm thời khoan nói đến nhưng Thẩm Tòng Quân lợi hại thì chạy không thoát rồi, Vương đại tiểu thư kén chọn như thế không vừa mắt người nào mà bây giờ chẳng phải cũng an tâm ở nhà làm vợ ngoan mẹ hiền sao? Lần nào gặp Thẩm Tòng Quân cũng nhõng nhẽo gọi một câu Tòng Quân, còn nói tôi ớn lạnh nữa, thật sự phải nhờ người bình luận xem ai ớn lạnh hơn đấy."
Vương Mạt Lỵ bị nói đến mức ngại ngùng nên vội vàng chuyển chủ đề: "Cô có biết không, Mã Tiểu Thông sinh rồi!"
"Có mẹ tròn con vuông không?" Tô Tình hỏi.
"Mẹ tròn con vuông chứ, chỉ là sinh con thôi mà, cũng không phải là chuyện lớn gì, sinh được đứa con trai." Vương Mạt Lỵ nói.
Tô Tình gật đầu.
Bây giờ Mã Tiểu Thông sinh con rồi chắc có thể sống tốt với người đàn ông của mình, lần trước Tôn Toàn Tài chẳng phải đã đăng báo rồi sao, khi Mã đại nương mang trứng gà đến đổi với Tô Tình thì cô đã nhắc nhở một phen.
Mã đại nương không hề để tâm đến, bà ấy đã nhìn thấu rồi, tên thanh niên tri thức Tôn này tuyệt đối là đồ vong ân bội nghĩa, nhà họ Vương và Vương San Hô bây giờ thì vui đấy, sau này nói không chừng phải nếm mùi đau khổ.
Nhưng đối với Mã Tiểu Thông thì Tô Tình cũng không muốn nói nhiều, bởi vì biết là cô đã ngăn cản duyên phận của cô ấy nên đối với cô cũng có chút ý kiến.
Vương Mạt Lỵ bèn chuyển sang chuyện của Vệ Thanh Lan.
Tô Tình nói: "Nếu tôi sớm biết cô ta không phải con ruột của nhà họ Vệ thì khi lần đầu tiên cô ta đến lục lọi tủ của tôi thì tôi đã cắt đứt mối quan hệ không cần do dự rồi."
Vương Mạt Lỵ cũng nói: "Cô đừng nói chứ, có phải là con ruột hay không chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay, cô ta trông chẳng giống với chị chồng và Vệ Thế Quốc chút nào cả, cả nhà mỗi cô ta là lười biếng nhất nhưng vẫn lùn nhất nhà, khuôn mặt cũng không xinh đẹp, nhân cách cũng không tốt, hình tượng của cô ta trước kia trong thôn đã không được rồi, cô ta còn cứ ngỡ mình là thiên nga trắng, cuối cùng lại gả đến huyện kế bên đấy."