Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-10-19 13:53:27
Lượt xem: 104
Lúc này đã có đầy người vây xem, tất cả đều đang xem trò hay, chỉ chỉ trỏ trỏ, năm mới năm nay thật là quá náo nhiệt, sáng sớm đã có kịch hay như vậy để xem, xe ra năm nay đã có đề tài nói trong mấy ngày Tết rồi!
Trên mặt Trần Tuyết xanh trắng đan xen, trong lòng cũng không nhịn được ủy khuất.
Rốt cuộc cô ta đã làm sai cái gì, còn không phải chỉ là về nhà ăn Tết với anh Bùi sao, vì sao đối xử với cô ta như thế, cô ta có chỗ nào làm không tốt?
"Tiểu Tuyết, em về phòng trước đi." Sắc mặt Bùi Tử Du đương nhiên cũng khó coi, nhẹ giọng an ủi.
Trần Tuyết lúc này không tiếp tục miễn cưỡng, đi về phòng.
"Tiện nhân không biết xấu hổ, mày đi về phía phòng ai đấy, đó là phòng em trai tao, mày cút ra đây cho tao!" Bùi Cát Tường muốn đi đánh Trần Tuyết.
Nhưng lại bị Bùi Tử Du kéo lại, anh ta tức giận nói: "Chị cả, sáng sớm chị đã về nhà mẹ đẻ đánh người, chị muốn làm cái gì đây, chẳng lẽ chị không biết hôm nay là mùng mấy sao?"
"Chị đương nhiên biết hôm nay là mùng mấy, nếu không phải hôm qua chị nghe được tin tức quá muộn chị còn có thể để cô ta qua đêm ở đây sao? Tiện nhân đê tiện không biết xấu hổ như vậy, chị thấy một lần đánh một lần!" Bùi Cát Tường nói.
Bùi Như Ý đã sớm thức dậy, nhưng không ra ngoài mà đứng xem kịch vui, chị cả mình là người như nào cô ta rõ nhất, quả nhiên đồ đê tiện Trần Tuyết kia đã bị thu thập, trong lòng đúng là sảng khoái.
"Đây là nhà họ Bùi, chị cả, chị muốn giương oai thì phải nhìn cho rõ đây là nơi nào trước đã!" Bùi Tử Du cũng không thể nhịn được nữa, nổi giận nói.
Trần Tuyết trong phòng nghe thấy câu này lập tức cảm động không nhịn được, nước mắt nối tiếp rơi xuống.
Tuy rằng đầu năm mới đã bị đánh, nhưng vì cô ta, anh Bùi thậm chí nói lời thậm tệ như vậy với chị mình.
Bởi vì một câu này, tất cả ủy khuất cô ta đã chịu vào sáng sớm đều được bình ổn, chỉ cần anh Bùi hướng về cô ta, cô ta có thể nỗ lực hóa giải hiểu lầm của mẹ chồng và chị em chồng.
Bùi Cát Tường ở bên ngoài cũng bị những câu này của em trai làm cho sững sờ.
Bùi Như Ý không xem kịch tiếp được nữa, nhanh chóng nói: "Chị cả, sao mới sáng sớm đã cãi nhau với anh hai như thế, mẹ trong phòng gọi chị đấy, chị mau vào xem mẹ đi!"
Nói xong liền lôi kéo chị cả cô ta vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-182.html.]
Nhìn thấy mẹ mình nằm bệnh trên giường, Bùi Cát Tường lập tức nhào tới bắt đầu rơi lệ: "Mẹ, con thấy cái nhà này bây giờ căn bản không có chỗ cho chúng ta, mẹ có nghe thấy không? Vì cái đồ dâm đãng kia, Tử Du vừa rồi lại nói với con những lời như vậy, đây là muốn đuổi con đi, vừa vào cửa đã khiến mẹ tức đến đổ bệnh, con vừa tới lại muốn đuổi con đi, trời ơi, mẹ, ngày tháng sau này mẹ phải sống sao đây? Mẹ cả đời mệt mỏi, cực khổ nuôi lớn chúng con, vốn tưởng rằng chúng con trưởng thành là có thể để mẹ hưởng phúc, không nghĩ đến kết quả lại là phải sống những ngày tháng như vậy!"
Nói một hồi, nói đến bà Bùi rơi nước mắt, trong lòng ủy khuất.
Còn không phải sao, chính mình ngậm đắng nuốt cay nuôi con cái khôn lớn, nhưng con trai lại bị tiểu tiện nhân ở nông thôn mê hoặc đến choáng váng.
Mình tức đến bị bệnh nó cũng chỉ vào xem qua một lát rồi trở về ngủ cùng hồ ly tinh kia, sáng sớm hôm nay còn vì con gái lớn làm chủ muốn để mình hết giận, nó lại muốn đuổi con bé về nhà chồng.
Cái nhà này bây giờ chẳng phải là bị đồ đến từ nông thôn kia bá chiếm sao.
"Mẹ không sống nữa, mẹ không sống nổi nữa, mẹ tồn tại là chướng mắt người ta, là cản đường người ta, còn không bằng mẹ đi c.h.ế.t đi." Sau khi bà Bùi khóc xong, liền lao đầu vào tường.
"Mẹ, mẹ!" Bùi Cát Tường và Bùi Như Ý đều gấp gáp.
Bùi Tử Du ở bên ngoài đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng chạy vào, cũng thấy mẹ định đ.â.m đầu vào tường.
Mới sáng sớm, thật sự là gà bay chó sủa cũng không đủ để hình dung.
Lại nói nhà họ Tô.
Tuy rằng hôm nay là mùng một năm mới, nhưng vẫn phải đi làm như mọi ngày, một ngày nghỉ cũng không có.
Cục diện như vậy đương nhiên khiến trong lòng dân chúng bất mãn, nhưng bất mãn cũng không dám nói ra, giận mà không dám nói gì mà thôi.
Khi Tô Tình ngủ một giấc dậy, Vệ Thế Quốc đã không còn ở nhà.
Đỗ Hương ở nhà đang đan áo len, nhìn thấy Tô Tình liền cười nói: "Tình Tình, đi hâm nóng đồ ăn sáng đi, chúng ta cùng ăn."
"Được." Tô Tình cười, đi rửa mặt ăn sáng, lúc này mới cầm bài thi cấp 3 của em trai cô ra xem.
Đỗ Hương khoác áo lông hỏi: "Tình Tình, em còn đọc bài cao trung sao?"
"Dạ, cũng không thể quên sạch được, sau này lỡ đâu còn có thể thi đại học thì sao?" Tô Tình cười nói.