Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:01:58
Lượt xem: 223
Nửa kia của thầy Cung họ Đường, bốn ngày sau sẽ tới Đại đội Trường Giang, là do một một chàng thanh niên đưa qua.
Nhưng chỉ đưa đến trên trấn, bà liền tự mình tìm người hỏi đường, bởi vì ở trong thư đều liên hệ xong rồi mới đi tới, cũng bao gồm cả thân phận sau khi tới đây.
Chính là bà mợ của vợ học sinh mà chồng bà mới nhận, bởi vì trong nhà rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, hai vợ chồng trẻ ở dưới nông thôn trong nhà cũng không có trưởng bối nào ở giúp đỡ một phen, cho nên bà liền đi xuống nông thôn.
Bà Đường cũng cảm thấy chủ kiến này đúng là không tệ, hơn nữa mấy năm nay bà cũng sẽ nhận được có người gửi kiện hàng lại cho bà, biết đây đều là học sinh dưới quê của chồng bà gửi tặng, nhân phẩm của học sinh này đương nhiên không thể nghi ngờ.
Cho nên bà Đường rất an tâm, tới trấn liền tự mình hỏi đường đi tới thôn.
"Tình Tình, Tình Tình, bà mợ của cô tới rồi kìa, tôi gặp bà ấy ở cửa thôn dẫn qua đây cho cô này!" Vương Mạt Lỵ gọi to.
Tô Tình cũng từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy ‘bà mợ’ này rồi.
Tuổi tác đã lớn rồi, nhưng mà tinh thần lại rất tốt. Hơn nữa cũng rất gọn gàng sạch sẽ, là một bà cô nhỏ thích sạch sẽ đây mà.
Tô Tình lập tức cười nói: "Bà mợ à, cuối cùng bà cũng tới rồi, trong lần thư trước mẹ cháu có nói qua, cháu còn tưởng mẹ cháu chỉ dỗ vui cháu thôi chứ, đợi cả mấy ngày đều không có tin gì cả, bà đi gì tới đây thế? Sao không gọi anh cháu đưa bà lại đây!"
Bà Đường nhìn cô ‘cháu gái’ xinh đẹp này cười nói: "Chỗ nào dùng được nó chứ? Anh trai của cháu còn phải đi làm đấy, đưa bà mợ này đến trạm xe lên xe, tự thân bà đến là được rồi, đến thị trấn rồi thì có máy cày, bà liền ngồi máy cày qua đây, sau khi đến trấn thì không xa nữa rồi, hỏi đường liền đi qua đây"
"Vậy cũng vất vả bà rồi." Tô Tình cười đỡ bà nói: "Mạt Lỵ, cùng đi vào nhà luôn đi."
"Tôi không vào nhà đâu, hai ngày trước thư của anh ấy gửi về rồi, nói hôm nay tới." Vương Mạt Lỵ giương miệng cười nói.
"Về trước thời hạn ư ?" Tô Tình vui mừng nói.
"Ừm." Vương Mạt Lỵ hai má ửng hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-111.html.]
"Vậy được, tôi không giữ cô nữa." Tô Tình cười nói.
Vương Mạt Lỵ lúc này mới quay về, Tô Tình cũng liền tiếp lấy túi đồ của bà Đường, đỡ bà Đường đi vào nhà, lúc này mới cười nói: "Cô à, đây là kế tạm thời thôi."
"Đứa trẻ ngoan, cô biết mà." Bà Đường cười nói.
"Đây là phòng của cô, trước tiên cô tạm thời ở bên này nhé, cô nhìn thử xem phòng còn thiếu gì nữa không, để con nói Vệ Thế Quốc đi mua." Tô Tình cười nói.
Thật may là Vệ Thế Quốc có bản lĩnh, xách về hai cái chăn bông to năm cân,vừa đủ bên đó cô và Vệ Thế Quốc dùng một cái, bên này cũng dùng một cái.
Bà Đường vừa nhìn liền biết hai đứa trẻ rất tỉ mỉ bày bố căn phòng này, ngay cả ấm nước cũng có, chăn ga nệm còn có chăn bông gối đầu cũng đều đầy đủ cả, ôn hòa nói: "Hai đứa chu đáo quá."
Tô Tình cười cười, rót cho bà ly nước, nói: "Vệ Thế Quốc không chịu rảnh tay ấy ạ, gỗ củi trong nhà cũng đủ cả rồi, nhưng hôm nay anh ấy vẫn cùng hàng xóm vào núi ôm củi về."
"Hai con đều là những đứa trẻ tốt, chồng cô thật là may mắn có hai đứa chăm sóc." Bà Đường nắm tay cô nói.
"Cô à, cô khách sáo quá rồi, mấy cái này đều là điều nên làm mà." Tô Tình lắc đầu nói: "Một ngày làm thầy cả đời làm cha, thầy Cung đã dạy Thế Quốc bao nhiêu năm rồi, làm sao có thể không kính trọng chứ?"
Bà Đường cười cười, chồng bà có không ít học sinh đệ tử, nhưng sau khi xảy ra chuyện thì không một ai đứng ra nói một lời, ngay cả con trai ruột cũng tố cáo đôi vợ chồng già này.
Nhưng thực không nghĩ rằng đến nơi thôn quê này, trái lại nhận được một học sinh có tình có nghĩa, nếu không phải cậu học sinh này lúc thì nửa đêm lén lút giúp đỡ làm việc, lúc thì cho đồ ăn cho quần áo, nếu không không biết mấy năm nay chồng bà có thể gắng gượng mà vượt qua không?
Ngược lại bà, lúc đầu bà bị thả ở cái trang viên đó, vừa đúng lúc gặp phải đứa cháu duy nhất của cán bộ trang viên đang sốt cao, lúc này sắp sốt cao tới mức mơ màng không rõ rồi, đưa đi trạm xá cũng không có thuốc, lúc này chỉ có thể đem về chịu đựng mà thôi, cả nhà đều hết sức lo lắng.
Tuy rằng thân phận của bà lúc đó có chút nhạy cảm, nhưng mà bà cũng không để ý nhiều như vậy, dẫu sao đứa bé còn nhỏ như vậy bà làm sao có thể trơ mắt nhìn nó sốt cao rồi c.h.ế.t đi được đây? Cho nên bà liền ra tay cứu sống đứa nhỏ đó.
Làm người tốt sẽ có hồi báo tốt, về sau cả nhà cán bộ trang viên đều đối xử tương đối tốt với bà, hơn nữa cũng thường giúp đỡ bà chuyện này chuyện kia, học sinh của chồng bà gửi đồ qua cho bà cũng không hề động chạm qua mà đưa đến cho bà.