[Xuyên Nhanh] Nữ phụ không dễ chọc (2) - Chương 51: Chị gái không dễ chọc (51)
Cập nhật lúc: 2024-11-02 19:18:24
Lượt xem: 83
Cú đ.ấ.m này chẳng khác gì đ.â.m vào tổ ong vò vẽ.
Nữ sinh bị đánh ngã xuống đất, một nam sinh chạy tới nhanh chóng giữ Dương Tiêu lại, trong khi có người chạy qua kiểm tra tình hình thấy đầy m.á.u liền bắt đầu la hét. Trong sự hỗn loạn, không biết ai đã báo cảnh sát, rất nhanh sau đó, người phụ trách trường cùng với cảnh sát và bác sĩ đã vội vã đến nơi.
Người phụ trách trường đau đầu hỏi, “Ai có thể cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mỗi bước mỗi xa
Mọi người nói xôn xao, lời gì cũng có.
Nói tóm lại là Tưởng Điềm Điềm không làm điều tốt mà lại nổi tiếng, khiến cả lớp đều mất mặt, cũng không ai làm gì cô ta, mà cô ta đã gọi Dương Tiêu đến, rồi Dương Tiêu vừa đến đã đánh người.
Bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng vết thương của nữ sinh bị đánh là Emily, vì hoàn toàn không đề phòng, Dương Tiêu lại ra tay không nhẹ, Emily trước tiên đã va vào bàn bên cạnh rồi ngã xuống đất, bị thương ở trán với vết thương dài bằng ngón út, còn có bị chấn động não hay vấn đề gì khác hay không, phải đến bệnh viện kiểm tra mới rõ.
Cảnh sát nhìn về phía Dương Tiêu và Tưởng Điềm Điềm theo sự chỉ định của những người khác, “Giơ tay lên, các người bị bắt.”
Đến lúc này, Dương Tiêu vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Trong mắt cậu ta, Mỹ vốn đã hỗn loạn, không phải cậu ta chưa thấy những đám nhóc bên ngoài sẵn sàng đánh nhau, cũng không thấy cảnh sát xử lý bọn họ ra sao, so với việc đó, cú đ.ấ.m của cậu ta có thể tính là gì? Chỉ cần đưa thêm chút tiền là xong, chỉ cần làm cho Tưởng Điềm Điềm vui vẻ thì không có gì đáng lo cả.
Dương Tiêu không thèm để tâm, duỗi tay để bọn họ còng tay mình, đồng thời không quên gửi cho Tưởng Điềm Điềm một ánh mắt trấn an.
Tưởng Điềm Điềm cũng lập tức cảm thấy thoải mái, người không phải cô ta đánh, Dương Tiêu không sợ thì cô ta càng không cần phải sợ, nghĩ rằng có Dương Tiêu đứng ra cho cô ta, chắc chắn sau này sẽ không ai dám nói gì trước mặt cô ta nữa, thậm chí tâm trạng còn tốt hơn nhiều, mỉm cười đầy ỷ lại với Dương Tiêu.
Những người có mặt ở đây, đặc biệt là vài nữ sinh cùng lớp nhìn thấy bọn họ vẫn còn trao đổi ánh mắt thì tức giận không thôi, sắc mặt người phụ trách trường càng lúc càng tối sầm, còn hai người thì hoàn toàn không nhận ra, đến đồn cảnh sát vẫn giữ vẻ thoải mái không thấy có gì nghiêm trọng.
Cảnh sát hỏi bọn họ rất đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc-2/chuong-51-chi-gai-khong-de-choc-51.html.]
Xác định rằng cả hai không có ý định mời luật sư và bọn họ không có bất kỳ mâu thuẫn nào với nạn nhân Emily, bọn họ chỉ hỏi Dương Tiêu và Tưởng Điềm Điềm từng người một câu.
Hỏi Dương Tiêu, có phải cậu ta thừa nhận đã chủ động tấn công Emily mà không bị bất kỳ mối đe dọa nào về an toàn cá nhân không.
Hỏi Tưởng Điềm Điềm, có phải cô ta thừa nhận rằng chính cô ta đã gọi điện cho Dương Tiêu để tìm sự giúp đỡ mà không bị bất kỳ mối đe dọa nào về an toàn cá nhân không.
Đây đều là những chuyện xảy ra trước mắt mọi người, cả hai dù có muốn chối cãi cũng không thể, cộng thêm việc bọn họ không thấy đây là vấn đề gì nghiêm trọng, Dương Tiêu rất hợp tác gật đầu, còn Tưởng Điềm Điềm thì muốn nói rằng mình cảm thấy sợ hãi nên mới gọi điện cho Dương Tiêu, nhưng cảnh sát không muốn nghe thêm một lời nào, chỉ xác nhận rằng cả hai đều thừa nhận rồi đưa biên bản cho bọn họ ký, sau đó thông báo rằng bọn họ sẽ bị giam giữ chờ ngày xét xử, nếu muốn xin bảo lãnh thì mỗi người phải nộp hai triệu đô la Mỹ cho Tòa án.
Dương Tiêu không thèm nhấc mí mắt, “Vậy thì cho tôi gọi điện cho mẹ tôi.”
Lần này, người bị đánh thức làm phiền giữa đêm là mẹ Dương.
Mấy ngày qua mẹ Dương không ngủ được ngon, nhìn thấy số điện thoại lạ từ nước ngoài gọi liên tục như thúc giục, cả người cảm thấy khó chịu, “Ai vậy?”
Đầu dây bên kia là người từ trường gọi đến, lịch sự xác nhận xem có phải là mẹ của Dương Tiêu không, rồi tóm tắt ngắn gọn về sự việc xảy ra ở trường hôm nay, “Thưa bà, rất tiếc phải thông báo tin này, nhưng trường chúng ta không thể dung thứ cho những việc như vậy, vì vậy buộc phải khai trừ Dương Tiêu, mong bà hiểu.”
Mẹ Dương còn chưa kịp phản ứng, nghe xong thì ngây ra, “Cái, cái gì?”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, nghĩ đến số tiền mà mẹ Dương đã bỏ ra cho trường để đưa Dương Tiêu vào học, miễn cưỡng giải thích thêm vài câu, “Mỹ có chính sách gần như không khoan nhượng đối với bắt nạt học đường, nếu xảy ra chuyện như vậy không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường mà còn phải chịu sự kiểm tra từ các cơ quan liên quan. Mong bà có thể nhanh chóng đến trường hoặc ủy quyền cho người khác làm thủ tục liên quan, tất nhiên, cá nhân tôi khuyên bà nên tự mình đến, vì Dương Tiêu đã bị cảnh sát đưa đi, rất nhanh sẽ ra tòa, nếu không có gì bất ngờ, có thể sẽ bị kết án.”
Kết án?!
Mẹ Dương cúp máy một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, sao lại có thể kết án?!
Sở dĩ Dương Tiêu không biết sợ hãi, cũng là nhờ vào việc mẹ Dương nhiều năm qua luôn giúp cậu ta giải quyết mọi rắc rối. Dương Tiêu nghĩ rằng tiền có thể giải quyết mọi thứ, cũng vì mẹ cậu ta đã làm như vậy trong suốt thời gian qua. Vì thế, không chỉ Dương Tiêu mà mẹ Dương cũng không cảm thấy một cú đ.ấ.m có thể gây ra chuyện lớn đến vậy, cho dù đánh người nước ngoài thì rắc rối cũng chỉ là vấn đề tiền bạc, miễn là không để chuyện đến tai ba Dương, lặng lẽ qua đi là được. Nhưng giờ đây, bà ta đã nghe được điều gì?