Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Xuyên Nhanh] Nữ phụ không dễ chọc (2) - Chương 17: Chị gái không dễ chọc. (17)

Cập nhật lúc: 2024-10-27 12:30:13
Lượt xem: 94

Sở Lâm Lâm mất một lúc mới phản ứng lại Diêu Dao, “Cậu... Cậu bảo tôi là bệnh thần kinh?!”

Diêu Dao dùng ánh mắt để trả lời: Không phải bệnh thần kinh thì là gì?

Sở Lâm Lâm tức giận không chịu nổi, “Sao cậu lại nói chuyện như vậy, lúc đầu Điềm Điềm nói với tôi, tôi còn không tin, không ngờ cậu...”

Trước món thịt kho tàu, Diêu Dao không có thời gian để tranh cãi với cô ta, “Vậy tôi phải nói sao mới được? Cậu tự dưng đến căn tin chặn tôi, một lúc bảo tôi là kẻ ăn nhờ ở đậu nên có mắt nhìn, một lúc lại bảo tôi bắt nạt Tưởng Điềm Điềm, tôi thật sự thấy khó hiểu, ở nhà cậu ta có cha mẹ, có anh trai, ở trường có cậu là chị em thân thiết chưa biết gì đã đến chất vấn, còn tôi là người ở nội trú, là người ăn cơm ở đây, cậu có muốn xem lại những gì mình đang nói không? Người thành phố các cậu đều định nghĩa hai từ bắt nạt như vậy sao? Vậy cậu đi hỏi Tưởng Điềm Điềm xem có muốn đổi cho tôi không?”

Nói về miệng lưỡi, cả nhà họ Tưởng cộng lại cũng không thể nói lại cô, huống chi là Sở Lâm Lâm chỉ mười mấy tuổi.

“Nhưng mà cậu yên tâm, những gì cậu nói tôi đã nghe vào, chỉ cần các cậu đừng có hôm nay đến căn tin chặn tôi, ngày mai lại đổ tội cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không lại gần các cậu, nếu không được thì cậu có thể bảo Tưởng Điềm Điềm nói với gia đình cho tôi chuyển trường, các cậu một là công chúa mỏng manh, một là đại thánh mẫu tự cho mình là chính nghĩa, tôi không dám chọc, chỉ cần tránh xa là được.”

Sở Lâm Lâm cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm ức mà Tưởng Điềm Điềm phải chịu, “Cậu, cậu!”

Diêu Dao hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, thích hay không thích cũng không quan trọng, dù sao cũng không làm cho cô thêm hay bớt miếng thịt nào, nhưng Sở Lâm Lâm thì không thể không quan tâm.

Chỉ ngắn ngủn trong vài câu nói, thông tin đã rất lớn, thanh thiếu niên mười mấy tuổi cũng đã có quan điểm cơ bản, Sở Lâm Lâm nhanh chóng nghe thấy xung quanh bắt đầu bàn tán và châm chọc, từng chữ rõ ràng lọt vào tai cô ta.

“Rốt cuộc ai bắt nạt ai vậy? Rốt cuộc Tưởng Điềm Điềm không biết xấu hổ hả?”

“Đúng vậy, Sở Lâm Lâm đang làm gì vậy, còn chạy đến bênh vực, không phải là kẻ ác cáo trạng trước sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc-2/chuong-17-chi-gai-khong-de-choc-17.html.]

“Cho nên vẫn phải là học bá, khi đấu khẩu cũng thật thỏa mãn.”

Sở Lâm Lâm nghe mà mặt mày lúc thì xanh chành lúc thì tái mét, cô ta muốn nói không phải như vậy, nhưng mọi thứ đã được Diêu Dao nói hết, cô ta hoàn toàn không tìm ra lời để phản bác, một cô nữ sinh nhỏ mười mấy tuổi da mặt mỏng, cảm nhận ánh mắt chằm chằm đổ dồn vào mình, hơn nữa ánh mắt không che giấu sự chế nhạo và thích thú, cuối cùng không nhịn được mà chạy trối chết.

Các bạn học nữ ngồi bên cạnh Diêu Dao càng cảm thấy đồng tình với cô hơn, “Mẹ cậuy sao lại như vậy…”

Còn Diêu Dao muốn nói, ngược lại cô thực sự cảm thấy tội nghiệp cho Tưởng Điềm Điềm.

Cố gắng ‘trà’ trời ‘trà’ đất như thế, mà từ Tưởng Kiến đến Uông Thư Lan rồi đến Sở Lâm Lâm, không ai có thể giúp đỡ, thậm chí của thiết lập nhân vật cũng sắp sụp đổ.

Diêu Dao lặng lẽ ngước nhìn trời, rồi cho vào miệng một miếng thịt kho lớn, thật sự khiến người ta cảm thấy vui vẻ!

Mỗi bước mỗi xa

Khi Tưởng Điềm Điềm đến trường, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

Sở Lâm Lâm nói từng câu đều chạm đúng vào vấn đề, nghĩ đến việc Diêu Dao chắc chắn khao khát tình mẹ đến mức khổ sở, lại còn ghen tị với mình, rồi nhìn thấy Uông Thư Lan biết cô thi được 677 điểm ngoài chút ngạc nhiên thì không có phản ứng gì khác, Tưởng Điềm Điềm không khỏi vui vẻ trở lại.

Tưởng Điềm Điềm bước vào lớp với những trái cây và bánh nhỏ trong tay, “Lâm Lâm, cậu xem mẹ mình đã bảo mình mang gì cho cậu này?” Nói xong còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “mẹ mình”.

Diêu Dao đang nói chuyện với Khương Nhu An, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho cô ta, nhưng Sở Lâm Lâm đang nằm ghé trên bàn nghe thấy giọng nói của cô ta, lập tức ngẩng đầu lên, “Điềm Điềm…” Mắt đỏ hoe, đầy vẻ tủi thân.

Tưởng Điềm Điềm bị dọa một phen, vừa định hỏi có chuyện gì thì cảm thấy ánh mắt của mọi người trong lớp nhìn mình rất kỳ lạ, thậm chí có ai đó nói một câu với giọng điệu kỳ quái, “Công chúa đến rồi.”

Loading...