Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 454: Mỹ nhân mù lạc bước vào show thực tế (71)
Cập nhật lúc: 2025-03-29 15:34:43
Lượt xem: 3
“Muốn cho em nghe một thứ, nên anh đến.” Kê Phi Bạch nhìn thấy cây đàn kalimba trên bàn đá: “Em đang luyện đàn sao?”
Vân Xu ừ một tiếng, cô vừa nãy luyện một lúc.
Kê Phi Bạch ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh: “Anh có thể nghe một chút không?”
Vân Xu ngượng ngùng cười: “Đương nhiên có thể, anh không chê khó nghe là được."
Cô ôm đàn trong tay, dựa theo ký ức, nghiêm túc diễn tấu, giai điệu quen thuộc vang vọng trong sân nhỏ, âm sắc mát lạnh càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh cho đêm.
Vân Xu diễn tấu ngắt quãng đến giữa chừng thì dừng lại, tiếc nuối nói: “Em vẫn chỉ có thể đàn đến đây, đàn cũng không hay lắm.”
Bản nhạc này tương đối đơn giản, nhưng cô học mãi vẫn không nhanh.
“Sao lại thế được, anh nghe rất hay, em rất tuyệt, thật sự.” Kê Phi Bạch nghiêm túc nói.
“Cảm ơn anh đã khích lệ.” Vân Xu không nhịn được cười nói, được anh khen như vậy, cô cảm thấy tự tin hơn nhiều.
Tiếp theo cô tò mò nói: “Đúng rồi, anh đến để em nghe cái gì? Bài hát mới sao?”
Kê Phi Bạch ừ một tiếng, mở chiếc hộp đen chắc chắn ra, lấy nhạc cụ bên trong, bắt đầu chuẩn bị: “Anh bắt đầu học nhạc từ khi còn rất nhỏ, từng cho rằng cuộc đời mình chỉ cần âm nhạc.” Anh dừng lại một chút, bổ sung nói: “Trước khi đến show tổng nghệ này.”
Trước khi gặp được em.
Vân Xu an tĩnh nghe anh tự thuật, vẻ mặt dịu dàng.
“Bây giờ anh phát hiện một số quan niệm trước đây là sai lầm, nhưng có một điều chắc chắn, âm nhạc có thể truyền tải cảm xúc của con người.” Anh nói.
Kê Phi Bạch nhìn chăm chú người trước mắt, chỉ cần nhìn thấy cô, vô số nốt nhạc linh hoạt liền xâu chuỗi trong đầu thành những chương nhạc duyên dáng, dây đàn rung lên, tiếng đàn du dương trút xuống, chảy xuôi trong sân nhỏ.
Tim Vân Xu khẽ run lên, tiếng nhạc như rót vào lòng cô, ngọt ngào và hạnh phúc đan xen, chấp nhất và khát vọng quấn quýt không rời, nó đang kể về tình cảm mãnh liệt dành cho một người, nồng nàn đến mức như muốn vỡ tung khỏi trái tim.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Ngay cả không khí cũng phảng phất như tẩm mật ong, tràn ngập vị ngọt.
Nhớ lại biểu hiện thường ngày của Kê Phi Bạch, cô rất khó liên hệ bản nhạc này với anh, như dòng nước tĩnh lặng ẩn chứa vô số mạch nước ngầm, thật khó tưởng tượng.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của đối phương luôn dừng trên người mình, rất lâu không rời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-454-my-nhan-mu-lac-buoc-vao-show-thuc-te-71.html.]
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang đặt trên đùi cô khẽ cuộn tròn.
Một khúc nhạc kết thúc.
Đêm đã khuya, trăng sáng treo cao, ánh trăng dịu dàng rải xuống sân nhỏ.
Anh nhẹ giọng nói: “Đây thật ra không phải là khúc nhạc anh chuẩn bị cho em trước khi đến đây.”
“Cái gì?” Vân Xu kinh ngạc nói.
Lời này có ý gì.
“Đây là bài hát mới anh vừa sáng tác.” Anh nói: “Ngay lúc nãy.”
“Nhìn thấy em, anh liền có được vô tận cảm hứng.”
Tim Vân Xu hẫng một nhịp, bản nhạc tuyệt diệu vừa nãy dường như vẫn còn văng vẳng trong lòng, suy nghĩ của cô vẫn còn đắm chìm trong giai điệu ngọt ngào khát vọng, đối phương nói một cách dễ dàng như vậy đã tạo nên ảnh hưởng lớn đối với cô.
Sân nhỏ trở lại yên tĩnh, tiếng bước chân lại vang lên, âm thanh đó càng ngày càng gần cô, tiếng bước chân dừng lại, Vân Xu cảm thấy anh đã đi đến trước mặt cô.
Vân Xu mím môi, lòng cô rối bời, một lát sau, một tiếng gõ cửa rất nhỏ truyền đến.
Người đàn ông quỳ một gối trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng sạch sẽ của anh nửa ẩn dưới ánh trăng.
Đôi mắt mù của người con gái giống như con dê tế thần, nhưng trong lòng Kê Phi Bạch, cô không phải là dê, cô là nàng thơ của anh, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã hiểu điều này.
Vân Xu khẩn trương ngồi tại chỗ, trước mắt cô là một màu đen kịt, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang bao bọc lấy cô.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng tim đập từng nhịp.
Hương hoa lê thoang thoảng tràn ngập trong sân nhỏ, vây quanh hai người, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt, kéo dài không dứt.
Một lúc lâu sau, bàn tay đang cuộn tròn của Vân Xu bị đối phương nắm lấy, sau đó anh áp trán lên mu bàn tay cô, đó là một thái độ vô cùng trịnh trọng.
“Em là nàng thơ của anh, là nữ thần độc nhất vô nhị của anh.” Vẫn là giọng nói lạnh lùng như băng tuyết, nhưng bên trong lại ẩn chứa tình cảm nóng bỏng.
Giờ khắc này, dường như thời gian ngừng trôi, bên tai chỉ còn tiếng anh vang vọng.
Mắt Vân Xu mở to.
……