Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 417: Mỹ nhân mù lạc bước vào show thực tế (34)

Cập nhật lúc: 2025-03-26 16:11:04
Lượt xem: 8

Kê Phi Bạch tặng cô đàn kalimba, một là vì loại nhạc cụ này dễ làm quen, dù chỉ gảy bừa cũng có thể phát ra âm thanh tuyệt đẹp lay động lòng người, hai là vì cây đàn này từng được dùng nhiều để cầu phúc.

Đây cũng là lời chúc phúc anh dành cho cô.

Kê Phi Bạch nói: "Thích món quà này không?"

Vân Xu nói: "Thích, siêu cấp thích, cảm ơn anh."

Đôi mắt xinh đẹp kia cong lên, đôi môi đỏ mọng khẽ chu ra, ánh nắng chiều rực rỡ nhuộm trên khuôn mặt cô, đẹp đến kinh tâm động phách.

Trái tim Kê Phi Bạch trong khoảnh khắc mất đi nhịp điệu. Thế giới âm nhạc vốn chỉ có một con bướm nhẹ nhàng bay lượn, giờ nó dừng lại trên nốt nhạc lớn ở giữa, lặng lẽ đối diện với anh.

Kê Phi Bạch cũng nhìn chăm chú Vân Xu, vô số nốt nhạc xâu chuỗi thành thiên trong đầu anh. Anh lại lấy cây đàn kalimba đã bỏ vào hộp ra, những phím đàn lại rung lên lần nữa.

Âm nhạc tuyệt diệu vang lên, mang theo vị ngọt ngào không thể diễn tả, vây quanh hai người, ngay cả không khí dường như cũng trở nên ngọt ngào hơn, khiến người ta không khỏi mỉm cười hiểu ý.

Vân Xu kinh hỉ nói: "Đây cũng là bài hát anh từng hát sao? Hay quá nha."

Kê Phi Bạch nói: "Không."

Vân Xu ngẩn ra.

Kê Phi Bạch nhẹ giọng nói: "Bài này không phải là bài trước đây anh từng hát, mà là giai điệu anh vừa mới nghĩ ra. Anh muốn dành tặng bài hát này lần đầu tiên cho em."

Trong ánh hoàng hôn, dường như có một khoảnh khắc như vậy, trong mắt người đàn ông chứa đựng sự dịu dàng say đắm lòng người.

Vân Xu không nhìn thấy ánh mắt của Kê Phi Bạch, nhưng cảm nhận được trong giọng nói bình tĩnh của anh, có một tình cảm mãnh liệt nào đó đang bị chôn giấu ở tận sâu bên dưới, nhưng nghe kỹ lại thì dường như chỉ là ảo giác.

"Đi thôi." Kê Phi Bạch thu cây đàn lại: "Phải về rồi."

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Trên đường về.

Vân Xu đang suy nghĩ nên tặng lại món quà gì. Cô rất thích cây đàn mà Kê Phi Bạch tặng, và hy vọng có thể đáp lễ một món quà mà anh thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-417-my-nhan-mu-lac-buoc-vao-show-thuc-te-34.html.]

Có nên hỏi một câu không?

Vân Xu buồn rầu nghĩ, nhưng như vậy sẽ mất đi sự bất ngờ.

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Đang nghĩ quà đáp lễ." Vân Xu buột miệng thốt ra, sau đó vẻ mặt ảo não.

Trong vài giây ngắn ngủi, Vân Xu dường như nghe thấy tiếng cười khẽ, nhưng lại như ảo giác, rồi sau đó cô nghe thấy giọng của Kê Phi Bạch vang lên.

Anh nói: "Anh có một món quà muốn xin em. Nếu em có thể đàn được một bản nhạc hoàn chỉnh, có thể cho anh trở thành người nghe đầu tiên không?"

Vân Xu cười nói: "Được thôi."

...

Nông trang, Cốc Tông không có ở đó, có việc gấp phải đi. Việt Tinh Trì đợi ở trong sân, Giải Dục Thành ở trong phòng chuẩn bị đồ đạc.

Việt Tinh Trì vẻ mặt bực bội, tên nhóc Kê Phi Bạch đến bây giờ vẫn chưa về, chẳng lẽ đã dắt người đi mất rồi.

Anh hoàn toàn quên mất hôm qua mình cũng kéo dài đến gần giờ này mới trở về.

"Kê lão sư và Vân tiểu thư đã về rồi." Có người nói.

Mọi người trong sân nhìn về hướng đó, một nam một nữ hai bóng người đạp ánh nắng chiều trở về. Dung nhan người con gái tinh xảo, được ánh hoàng hôn làm nổi bật càng thêm xinh đẹp. Mọi người trong sân ngơ ngác đứng tại chỗ, công việc đang làm dở cũng quên mất.

Cho đến khi có tiếng ho khan mạnh mẽ vang lên, mọi người mới hoảng hốt hoàn hồn.

Việt Tinh Trì nhanh chân đi đến bên cạnh Vân Xu, đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Chị ơi, không sao chứ, trên đường có khỏe không?"

Vân Xu nói: "Yên tâm, tôi không sao."

Việt Tinh Trì bắt được sự vui vẻ trong lời nói của cô, đôi mắt anh nheo lại, ánh mắt quét về phía người đàn ông yên tĩnh bên cạnh. Kê Phi Bạch vẫn yên lặng đứng đó, người ngoài rất khó nhận ra cảm xúc của anh, ít nhất Việt Tinh Trì không có khả năng đó.

"Vậy là tốt rồi."

Loading...