Bộ não trì trệ của Đào Tương bắt đầu hoạt động trở lại. Khoan đã. Điểm chú ý của bọn họ hình như có gì đó sai sai? Cô ấy do dự nói: “Các cậu...”
Kỳ Nhạc vừa thấy biểu cảm của cô liền vui vẻ, cười nói: “Cậu là học sinh chuyển trường nên không biết. Bạn Hạ của chúng ta là con trai đấy.”
Đào Tương biểu cảm ngưng lại. Dung mạo tinh xảo, tóc dài, mặc đồ đỏ. Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp mà. Hạ Nguyệt Âm quên mất Đào Tương không biết thông tin về mình.
Dù sao Hạ gia rất nổi tiếng. Anh giải thích: “Gia tộc bọn tôi rất đặc biệt. Con trai trước 18 tuổi phải được nuôi dưỡng như con gái.” Sau khi trưởng thành, thông tin thân phận sẽ được gia tộc sửa lại.
Lúc này Đào Tương mới chú ý đến những chi tiết khác. Tuổi của Hạ Nguyệt Âm thiên về nhỏ hơn, nhưng chiều cao lại hơn cô một chút. Ngũ quan và giọng nói đều khó phân biệt nam nữ.
Chu Cảnh cười lạnh: “Cậu không phải ghét nhất Tai Thú sao?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Hạ Nguyệt Âm nói: “Đúng là ghét. Nhưng tôi tin vào ánh mắt của chị Vân Xu.” Quan sát với thành kiến, đối phương chắc chắn chỗ nào cũng không tốt. Nhưng gỡ bỏ cái nhìn ấy, phân tích biểu hiện hiện tại của Đào Tương, quả thật vẫn ổn.
Chu Cảnh châm chọc: “Còn gọi chị nữa sao? Không biết cô ấy có nhận ra cậu không. Tự mình đa tình.” Tuy nhiên, huyết mạch Thiên Linh Điểu yếu kém lại lắm chiêu trò.
Hai người đứng ở cửa không ai nhường ai, xem đối phương ngứa mắt. Đào Tương cuối cùng nhịn không được: “Chúng ta có thể đừng cãi nhau ở cửa nhà vệ sinh được không?” Ánh mắt của học sinh đi ngang qua đều rất kỳ lạ.
Kỳ Nhạc nín cười. Cãi nhau ở cửa nhà vệ sinh, đối với đại thiếu gia mà nói cũng là lần đầu.
Cuối cùng thư tình vẫn không được đưa ra. Đào Tương chỉ dùng một câu đã khiến Hạ Nguyệt Âm không nói nên lời: “Tôi nói rồi, tuổi này chỉ nên lo học hành cho tốt.” Hạ Nguyệt Âm u oán thu lại phong thư hồng nhạt in hình trái tim.
Trở lại phòng học, Đào Tương như người trên mây. Cảm giác sâu sắc thế giới này quá kỳ diệu. Vân Xu hỏi: “Sao thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1192-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-giap-31.html.]
“Không có gì. Chỉ là vừa gặp... chuyện vượt quá dự đoán.”
Vân Xu nghiêng đầu, càng thêm tò mò. Đào Tương cười khẽ: “Lát nữa rảnh tôi kể cho nghe.” Cuộc sống của cô thật sự đã bước sang một chương mới. Bóng tối quá khứ dần tan biến.
Hoàng hôn sau giờ tan học, Vân Xu lại đi ngang qua quảng trường vườn bách thú. Lần này, biểu hiện của mọi người càng khoa trương hơn, trực tiếp diễn kịch cung đấu.
Có một con chồn sương đang đánh nhau với con hồ ly bên cạnh, đánh rất hung hăng. Lông tím lông vàng bay đầy trời, nền gạch cũng xuất hiện vết nứt.
Khóe mắt liếc thấy Vân Xu đi ra, con chồn sương lập tức đổi thái độ. Tùy ý để con hồ ly dùng đuôi quét lên người, theo lực đạo bay lên giữa không trung.
Nhân cơ hội giơ ngón giữa về phía con hồ ly, sau khi xoay người lại tỏ vẻ yếu ớt ngã xuống đất. Hình ảnh sinh động đó cho những người khác thấy thế nào là "ảnh đế".
Con chồn sương dùng cánh tay nhỏ bé run rẩy chống xuống đất, cố sức đứng lên, loạng choạng bước đi, cuối cùng vì bị thương nặng, loảng xoảng một tiếng ngã xuống. Cái đuôi vô lực buông thõng sang một bên. Thảm hại, yếu ớt, đáng thương.
Vân Xu kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới, lo lắng nói: “Có sao không? Bị thương nặng lắm à?”
Đào Tương ngồi xổm xuống, nhìn một lúc nhưng không nhìn ra kết quả: “Trông có vẻ không ổn lắm.”
Con chồn sương yếu ớt gật đầu nhỏ, ôm ngực, bộ dạng suy sụp. Nhìn con hồ ly cách đó không xa ngẩn ngơ. Cái ánh mắt xảo trá đó thật ra nên trao cho đối phương mới đúng, diễn quá đạt.
Sinh vật nhỏ bé đáng yêu luôn dễ dàng khơi gợi lòng yêu mến của con người. Vân Xu cũng không ngoại lệ. Cô vội nói: “Tương Tương, cậu cầm túi của tôi, tôi đưa bạn này đi phòng y tế xem sao.” Con chồn sương trong lòng giơ ngón cái lên, lặng lẽ chờ đợi bàn tay của đại mỹ nhân.
Giọng nói quen thuộc đã ngăn thành công động tác của Vân Xu.
“Không cần đi phòng y tế. Anh vừa vặn ở đây, có thể trực tiếp giúp đỡ trị liệu. Dụng cụ cũng vừa ở bên cạnh." Thẩm Diễn Thư mặc áo blouse trắng, dáng người cao ráo. Trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười vừa vặn. Trong tay còn cầm cái dụng cụ anh vừa nói.