Vân Xu kinh ngạc vui mừng: “Thật sao? Cảm ơn cậu!”
Đào Tương từ từ thở ra. Cô ấy đã quá quen với việc bị người khác từ chối. Lúc này nghe được lời cảm ơn chân thành, trong lòng ngũ vị tạp trần. Đôi mắt Vân Xu giống như chính con người cô, lấp lánh trong suốt, không hề có chút u ám nào. Trước đây, khi người khác nhìn thấy bộ dạng cô, sẽ tự động tránh xa ba thước, càng đừng nói đến việc nhận đồ của cô.
Trước mặt Vân Xu, Đào Tương cảm thấy mình giống như bao người khác. Cô định tâm, bày đồ ăn mang đến lên bàn.
Vân Xu nếm thử một miếng, mắt sáng lên, nhịn không được khen ngợi: “Ngon quá! Ngon hơn cả đồ tôi ăn ở tiệm cơm trước đây nữa. Tương Tương thật là giỏi!”
Nụ cười vui sướng thuần khiết của Vân Xu khiến khóe môi vốn lạnh lùng của Đào Tương cũng không khỏi khẽ cong lên. Dưới sự xa lánh của mọi người, cô bị buộc phải luyện ra một thân kỹ năng nấu ăn ngon. Bây giờ xem ra cũng khá hữu dụng.
Hôm qua tình huống khẩn cấp, hai người chỉ kịp trò chuyện vài câu. Sáng nay họ có đủ thời gian để giao lưu thật tốt.
Trước khi đi, Vân Xu gọi Đào Tương lại: “Tương Tương, nói chuyện với tôi có thể thả lỏng một chút được không? Tôi sẽ không làm hại cậu đâu.” Khi nói chuyện, Vân Xu nhận thấy Đào Tương luôn giữ thái độ cẩn trọng, như sợ mình nói sai. Thỉnh thoảng lại rất cẩn thận nhìn mình, ánh mắt hơi căng thẳng.
Đào Tương mấp máy môi, không biết nên trả lời thế nào. Cô lo lắng Vân Xu sẽ xa lánh mình vì lỡ lời nhất thời, nên cố gắng làm mọi thứ thật hoàn hảo.
Vân Xu nắm tay Đào Tương, cười nói: “Quá câu nệ thì không còn là bạn bè nữa rồi. Đừng nghĩ nhiều quá. Tôi siêu thích cậu!” Thích thì phải bày tỏ ra, để đối phương cảm nhận được tình cảm của mình. Đó là quan niệm của cô.
“... Ừm, tôi hiểu rồi." Đào Tương nhếch khóe môi, ánh mắt dần dịu đi.
...
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1177-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-giap-16.html.]
Hiệu suất làm việc của Triệu Văn Liệt rất cao. Đúng như lời nói sẽ sắp xếp hai người nhập học nhanh chóng, ba ngày sau, Vân Xu đã nhận được điện thoại từ Học viện Linh Giả, thông báo địa điểm và thời gian đến trường.
Ngày lên đường đến học viện, Vân Xu đóng cửa lại, khóe mắt liếc thấy cánh cửa nhà hàng xóm. Chỗ đó ban đầu đặt một cái tủ, còn có ít hàng hóa lặt vặt, nhưng giờ trống không. Nhìn kỹ hơn, câu đối xuân trên cửa cũng bị gỡ xuống, chỗ đó đã được lau chùi lại.
Hàng xóm có phải đã đổi người rồi không? Nhưng điều đó không quan trọng lắm với cô. Hiện tại việc cần làm là tìm cách về nhà.
Vân Xu và Đào Tương hẹn cùng nhau xuất phát. Hai người bắt taxi đến địa điểm đã được thông báo. Nhà trường đã cử giáo viên chờ sẵn ở cổng.
Học viện Linh Giả khác với trường học bình thường. Có học sinh ở mọi lứa tuổi. Không cần ở nội trú. Lịch học cũng không phải ngày nào cũng có, có thể cách một ngày, hoặc cách vài ngày liên tiếp.
Giáo viên không dạy kiến thức sách vở truyền thống nhiều, mà chú trọng thực chiến hơn. Học sinh thỉnh thoảng còn phải nhận nhiệm vụ để rèn luyện bản thân. Là một học viện khá cởi mở.
Học kỳ này đã bắt đầu từ sớm. Hai người được xem là học sinh chuyển trường đột ngột. Những nhóm bạn cố định đã hình thành sẽ không dễ dàng kết giao với học sinh mới. Nữ chính lại vì hình tượng và huyết mạch Tai Thú mà bị xa lánh.
Bởi vậy, giai đoạn đầu tiểu thuyết thật sự rất chật vật. Mỗi lần bạn thân than phiền, đều là bộ dạng nghiến răng nghiến lợi.
Vân Xu nghiêm mặt, sẵn sàng nghênh chiến. Lần này có cô đi cùng, nữ chính chắc chắn sẽ không cô đơn như trong tiểu thuyết. Nếu bạn học bắt nạt họ, cô... cô sẽ nói với Triệu Văn Liệt, nói rằng không khí học viện không tốt. Là anh nói, nếu có vấn đề có thể phản hồi cơ mà.
Vân Xu xoa xoa cánh tay nhỏ bé của mình. Đánh nhau, cô chắc chắn đánh không lại. Chỉ có thể đi theo tuyến mách lẻo, rồi kéo nữ chính nhanh chóng rời xa những người xa lánh họ.
Trên bãi cỏ trống trải, hàng chục học sinh lười biếng đứng. Trong đó, nổi bật nhất là một nam một nữ. Nam sinh tóc vàng chói mắt, dáng vẻ đẹp trai tuấn lãng. Trên tay anh là chiếc bật lửa, thi thoảng nảy lên hình ảnh con sư tử vàng uy vũ thoáng qua.
Bên cạnh anh, một nam sinh khác đang cười nói chuyện phiếm. Cách đó không xa, một nữ sinh dáng người nhỏ nhắn, chừng 15-16 tuổi. Khuôn mặt tinh xảo còn chút nét trẻ con, thần sắc rất kiêu ngạo.