Hàn Nham khẽ nháy mắt, ánh mắt hỏi đội trưởng xem cô gái này có tư chất linh giả không. Đội trưởng là một trong những người có huyết mạch phi nhân đỉnh cấp, có thể nhìn ra linh giả chưa thức tỉnh.
Triệu Văn Liệt không vui không giận liếc anh một cái.
Hàn Nham đã hiểu. Đào Tương có huyết mạch phi nhân. Thảo nào đứng cạnh t.h.i t.h.ể mà sắc mặt không đổi. À không đúng, linh giả chưa thức tỉnh cũng là người thường.
Vẫn là do bản thân cô đủ cứng cỏi, tâm lý đủ lạnh. Xem ra thế giới lại sẽ đón thêm một người lợi hại.
Đào Tương lẽ ra nên suy nghĩ về hoàn cảnh của bản thân, nhưng bây giờ trong đầu cô chỉ có Vân Xu sẽ bị xóa ký ức, sẽ không nhớ về khoảng thời gian ở cùng nhau đêm nay. Cô ấy há miệng, khó khăn hỏi: “Cần thiết phải xóa sao?”
Hàn Nham thấy sắc mặt cô trắng thêm vài phần, tốt bụng giải thích: “Đối với người thường, biết về sự tồn tại của cái thế giới kia không phải là chuyện tốt. Đây là vì lợi ích của cô ấy. Cái thế giới đó không an toàn như thế giới bên ngoài. Cô phải hiểu điều này.”
Đào Tương trầm mặc một lúc, khẽ nói: “Tôi hiểu rồi.”
Vân Xu nhàm chán chống cằm, nhìn về phương xa tĩnh lặng. Đây là lần đầu tiên cô thưởng thức màn đêm muộn như vậy. Chờ trở lại hiện thực, mọi thứ trong tiểu thuyết sẽ giống như cảnh mơ. Đáng tiếc không thể tự tay trả lại chiếc áo choàng cho người kia.
Lát nữa hẳn là sẽ có nhân viên liên quan tới để xóa ký ức của cô. Cô nhớ người tới trong truyện có một người rất lợi hại, là một trong những ứng viên nam chính.
Cuốn tiểu thuyết này chủ yếu về sự thăng cấp của nữ chính, nhưng độc giả thích đẩy thuyền và cho rằng cuối cùng nhất định có nam chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1173-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-giap-12.html.]
Bạn thân cô chưa xem đến kết cục, cũng không biết nam chính là ai. Để cô có thể dễ dàng hiểu cốt truyện, bạn thân không nói tên mà dùng biệt danh thay thế: cao thủ, vai ác, đội trưởng, đại thiếu gia, vân vân. Nghe cũng khá thú vị.
Hàn Nham và Triệu Văn Liệt đi theo Đào Tương đến phía sau một ngôi nhà ngói thấp tầng. Người khoác áo choàng đen đang nhìn xa xăm lên vầng trăng. Vẻ ưu nhã và tĩnh lặng bao quanh cô. Chú ý thấy họ đến, cô quay đầu lại, nhếch môi cười khẽ, nụ cười như đóa hoa đêm lặng lẽ nở rộ, hương thơm thoang thoảng.
“Chào các anh." Vân Xu lễ phép chào hỏi.
Hàn Nham đơ người tại chỗ, nửa ngày mới ôm lấy trái tim đang kinh hoàng. Mẹ ơi, anh nhìn thấy tiên nữ! Sống sờ sờ! Quay đầu lại, đội trưởng cũng đang đứng yên tại chỗ, ánh mắt không chớp.
Hàn Nham hít sâu một hơi, kìm nén trái tim nhỏ bé không nghe lời, cố gắng chào hỏi bình thường, nhưng lời thốt ra lại lắp bắp: “Em... em... em... em... em... chào!” Nói xong, anh chỉ hận không thể tự tát mình một cái. Mất mặt quá trước mặt tiên nữ rồi.
Đào Tương dùng mũi ô gõ xuống đất, ngầm nhắc nhở hai người. Hàn Nham cuối cùng cũng nhớ ra chính sự. Vị trước mắt này chính là đối tượng cần xóa ký ức. Đầu tiên anh hơi ưu sầu, sau đó lại vui vẻ. Cô ấy không có ký ức, chẳng phải anh có thể xuất hiện lại một cách ngầu hơn sao.
Đợi sau khi về, phải nhanh chóng đi tiệm cắt tóc đổi kiểu tóc thật ngầu. Rồi dùng tiền lương tích cóp mua một bộ vest cao cấp. Lại đặt một bó hoa tươi. Xuất hiện trước mặt cô với phong thái hoàn hảo nhất. Hàn Nham tưởng tượng ra cảnh tượng cực kỳ tốt đẹp, ngay cả lời tán tỉnh cũng đã nghĩ xong.
Nhưng người bên cạnh đã phá tan ảo tưởng của anh. Triệu Văn Liệt yết hầu giật giật, tiến lên một bước, vươn tay: “Chào em.”
Hàn Nham trợn tròn mắt. Đội trưởng thật thâm độc! Anh cũng muốn bắt tay với tiên nữ mà!
Trong bầu không khí đặc biệt thân thiện, hai bên bắt đầu giao lưu. Vân Xu mong chờ đối phương đề cập đến chuyện xóa ký ức. Nhưng...
“Tiểu thư, em có huyết mạch phi nhân. Em có nguyện ý vào học tại Học viện Linh Giả không? Điều này sẽ giúp ích rất lớn cho em.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nụ cười của Vân Xu cứng lại. Hình như có gì đó sai sai. Rõ ràng người qua đường là người thường, sau khi xóa ký ức sẽ an toàn trở lại xã hội cơ mà. Sao lại có huyết mạch phi nhân ở đây? Cô nghiêm túc nhìn về phía người trước mắt. Ánh mắt anh sáng rõ, thần sắc chân thành, không giống đang nói đùa. “... Ngại quá, anh có nhầm không ạ?”