Kẻ thần bí cõng Vân Xu quay lưng về phía sông. Dáng người cao lớn vững chãi của anh chắn đi cơn gió lạnh thổi tới từ phía trước. Cảm giác ấm áp dần dâng lên, Vân Xu nhịn không được rúc sâu hơn vào lòng anh. Vừa rồi cô chạy nửa ngày ra một thân mồ hôi, lại bị gió thổi lâu như vậy, cả người lạnh cóng.
Đối phương khựng lại một chút, sau đó khẽ cười thành tiếng, ôm cô chặt hơn. Vân Xu cảm thấy hơi nóng mặt.
Động tác của anh quá đột ngột, Đào Tương chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp. “Anh muốn làm cái gì! Buông cô ấy ra!” Đào Tương lạnh lùng nói. Dù cho người này vừa cứu họ, cũng không có nghĩa là anh có thể động tay động chân với Vân Xu.
Kẻ thần bí làm ngơ, trực tiếp "thoắt" một cái đã dịch chuyển đến cách đó không xa. Anh nhẹ nhàng đặt Vân Xu ngồi xuống một chiếc ghế không bị gió lùa tới. Sau đó, anh nửa quỳ xuống, chiếc áo choàng đen xòe ra trên nền xi măng xám. Anh rũ đầu, dường như đang kiểm tra tình trạng vết bầm của Vân Xu.
Ánh trăng vằng vặc treo trên cao, làn da của cô trắng hơn cả ánh trăng. Chiếc váy trắng thuần khiết nhẹ nhàng buông xuống, một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ lan tỏa, làm người ta vấn vương.
Đào Tương từ xa bước nhanh tới, ánh mắt cực lạnh: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì!” Từ nhỏ cô đã phải đón nhận quá nhiều ác ý, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ từ góc độ tệ nhất, bao gồm cả động cơ của vị kẻ thần bí này. Ân cứu mạng, cô sẽ tìm cách báo đáp. Nhưng nếu đối phương có ý xấu, cô cũng sẽ không nương tay.
“Không sao đâu, cậu đừng lo lắng. Anh ấy hẳn là muốn giúp đỡ." Vân Xu tin tưởng vào vị cao thủ khúc dạo đầu mà bạn thân đã xác nhận. Nếu nhớ không nhầm, kẻ thần bí sau này còn giúp đỡ nữ chính nữa, có thể coi là cùng phe chính diện. Chỉ là anh rất cao lãnh, không phản ứng với bất kỳ ai.
Tuy nhiên, Vân Xu cũng bắt đầu nghi ngờ cái mác "cao lãnh" này. Có phải bạn thân đã nói sai rồi không? Dựa vào hành động vừa rồi của anh, hẳn là một người tốt rất dịu dàng mới phải.
Đào Tương nhìn chằm chằm một lúc, kẻ thần bí quả thật không có động tác gây rối nào khác. Cô ấy mới an tâm, nhìn về phía Vân Xu. Vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn dần trở nên dịu dàng: “Cậu còn chỗ nào khác khó chịu không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1170-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-giap-9.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vân Xu lắc đầu: “Không có, chỉ là bắp chân lúc nãy va phải, đau quá.”
Đào Tương nói: “Lát nữa tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.” Cơ thể người bình thường rất yếu ớt, tốt nhất vẫn nên kiểm tra toàn diện một lần. Có vấn đề gì khác có thể phát hiện kịp thời, điều trị kịp thời.
Kẻ thần bí vẫn luôn im lặng lúc này mới động đậy. Anh cởi chiếc bao tay đen ra. Bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng như cây trúc xanh. Anh khẽ đặt tay lên chỗ bầm tím của Vân Xu, giữa tay và da vẫn còn một khoảng hở nhất định.
Vân Xu hơi không tự nhiên. Từ nhỏ đến lớn vô số người đã tỏ tình với cô, đều bị cô lấy lý do việc học mà từ chối hết thảy. Hôm nay là lần đầu tiên ở gần một người khác giới như vậy. Nhưng sự không tự nhiên này nhanh chóng tan đi. Cô mở to mắt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy xung quanh hiện lên ánh sáng trắng óng ánh, nhảy nhót sống động, lấp lánh. Ánh sáng từng chút từng chút tụ lại trong lòng bàn tay anh, lặng lẽ chiếu sáng một vùng nhỏ xung quanh. Cảm giác ấm áp truyền qua da thịt chảy vào khắp cơ thể, như đang ngâm mình trong suối nước nóng thoải mái. Cơn đau cũng dần tiêu tan. Vân Xu không tự giác thả lỏng.
Anh đang giúp cô trị liệu, bằng phương thức của thế giới này. Sức mạnh vượt quá lẽ thường cũng mang lại hiệu quả khó tưởng tượng. Chưa đến một phút, vết bầm tím dữ tợn biến mất, làn da trắng nõn hoàn hảo không chút tì vết, giống như phép màu.
Kẻ thần bí cuối cùng cũng cất lời, đây là câu nói đầu tiên trong đêm nay: “Ổn rồi. Trừ thân thể tương đối yếu ớt, không có vấn đề gì khác.”
Vân Xu tò mò hỏi: “Không cần đến bệnh viện cũng có thể kiểm tra sao?”
“Linh lực có tác dụng nhiều hơn em tưởng tượng đấy." Giọng nói trầm thấp ngậm ý cười, đập vào màng nhĩ tê tê dại dại.
Linh lực.
Lực lượng mà con người có huyết mạch phi nhân trong tiểu thuyết sử dụng. Thiên phú bẩm sinh quyết định một phần, nỗ lực tu luyện sau này quyết định một phần. Đó là một trong những tiêu chí quan trọng để đánh giá cường giả. Ví dụ, nữ chính bẩm sinh đã có linh lực bàng bạc, nhưng vì chưa thức tỉnh, lực lượng bị chôn giấu trong cơ thể.