Mấy con buôn lậu không ngừng tới gần. Trong đó một con có thân hình vạm vỡ nhất, trực tiếp vứt ra chiếc đuôi mạnh mẽ, cuốn lấy Đào Tương rồi quăng mạnh sang một bên.
Loảng xoảng –.
Tiếng thùng container va chạm với cơ thể người vang vọng trong cảng trống trải. Bề mặt tấm sắt trực tiếp lõm xuống một mảng. Ngay sau đó, cô gái trượt xuống mặt đất, cố gắng chống đỡ cơ thể không ngừng ho khan. Mái tóc đuôi ngựa đã xõa ra hoàn toàn, những sợi tóc đen tán loạn dính vào má tái nhợt. Dường như giây tiếp theo cô sẽ kiệt sức ngã xuống đất.
Vân Xu không thể tin được. Biết rằng tiểu thuyết và hiện thực không giống nhau, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Nhưng bây giờ không phải lúc rối rắm về sự khác biệt. Cú ngã vừa rồi rất mạnh, Đào Tương chắc chắn bị thương. Vân Xu vừa chạy được hai bước, định đi xem xét tình hình, thì mấy con buôn lậu đã đồng loạt chắn ngang trước mặt.
Đôi mắt đen như hạt đậu tràn đầy tham lam và say mê: “Tiểu thư, không cần nghe cô ta nói bậy, chúng tôi đối với cô không có ác ý.”
Nhưng ánh mắt của bọn chúng khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Vân Xu hoảng loạn lùi lại giữa vòng vây của đám buôn lậu. Khuôn mặt tinh xảo từng chút từng chút trắng bệch đi. Người thần bí mạnh mẽ cứu người vẫn chưa đến.
Khoảng cách càng gần, mỏ nhọn và hàm răng của lũ chuột càng rõ ràng hơn, cô càng sợ hãi.
Đào Tương cắn chặt răng, nuốt xuống vị m.á.u trong cổ họng, cố gắng dùng ô đen chống xuống đất đứng dậy. Nhất định phải nghĩ cách cứu Vân Xu. Đám đầu chuột kia không phải loại tốt. Vừa rồi bọn chúng căn bản là cố tình dồn hai người đến bên này.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Một tên buôn lậu bên cạnh giơ tay lên, muốn chạm vào người trước mắt. Nhưng bàn tay chúng vươn ra căn bản không phải tay, mà là những chiếc vuốt giống chuột, đen và gầy, như những cành cây khô khốc.
Vân Xu sợ hãi ngồi xổm xuống, nhắm chặt mắt: “Các người đừng chạm vào tôi!”
Cảm giác đụng chạm đáng sợ không hề xuất hiện. Một cơn gió nhẹ lướt qua mặt cô. Ngay sau đó là âm thanh của vật nặng liên tiếp ngã xuống đất, thậm chí còn có tiếng xương cốt vỡ ra "cộp cộp", cùng với tiếng kêu bén nhọn, và tiếng chất vấn đầy đau đớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-1168-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-giap-7.html.]
“A a a a – Tay của tao gãy rồi! Đáng giận! Con rùa nào đánh lén ông!”
“Mày là ai! Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây!”
“Thằng này từ đâu ra thế! Là bọn mày dẫn tới à?!”
“Không phải, người này là đột nhiên xuất hiện!”
Vân Xu cẩn thận mở mắt ra. Đám buôn lậu vừa nãy còn vây quanh cô giờ đều nằm trong một cái hố cách đó không xa, thần sắc dữ tợn, quần áo xộc xệch, ngay cả ngẩng đầu cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng... chỗ đó ban đầu có hố sao? Cảng vừa rồi cô đã chạy hết một vòng, cô nhớ chỗ đó ban đầu là nền xi măng bằng phẳng. Hơn nữa cái hố trông như được hình thành khi đám buôn lậu bị vật gì đó từ trên cao nện xuống rất mạnh, xung quanh nền xi măng còn có vết nứt. Có thể thấy lực đạo lớn đến mức nào.
Theo ánh mắt đầy phẫn hận của đám buôn lậu nhìn lại, trên một thùng container cách đó không xa, có một người đang ngồi.
Người đó mặc áo choàng đen, như muốn hòa mình vào màn đêm. Anh tùy ý gập một chân lại, cánh tay buông thõng lười biếng đặt trên đầu gối. Dáng vẻ thờ ơ nhưng tùy hứng, hoàn toàn không coi đám buôn lậu ra gì, lười cả trả lời.
Địa điểm này, địa điểm này... Người xuất hiện ở đây hẳn là vị cường giả thần bí cứu người trong tiểu thuyết. Nói cách khác, cô và nữ chính an toàn rồi.
Vân Xu vội vàng chạy đến bên cạnh Đào Tương, lo lắng hỏi: “Cậu có sao không? Có chỗ nào khó chịu lắm không?”
Đào Tương nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao.” Thấy Vân Xu lộ vẻ không tin, cô nói thêm: “Thật sự không sao. Tôi từ nhỏ thể chất đã đặc biệt tốt. Dù bị thương nặng đến đâu, nghỉ ngơi hai ngày là được.”
Bạn tốt quả thật đã nói qua, nữ chính vì có huyết mạch Tai Thú nên thân thể vô cùng cường tráng, đặc biệt đến giai đoạn sau, cường độ cơ thể có thể nói là số một cả nước.
Nhưng Vân Xu vẫn không yên tâm: “Vậy cậu ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, đừng cử động.” Người cứu đã đến, tạm thời không cần lo lắng về an toàn nữa. Sau đó chỉ cần chờ nhân viên xử lý liên quan đến giải quyết tiếp là mọi chuyện sẽ ổn thỏa.